“Dư Hoành, còn không bảo chó săn của cậu ra mở cửa?” Một chàng trai chừng mười mấy tuổi lên tiếng, mấy người khác đều cùng cười phá lên.
Từ ánh mắt của họ có thể nhìn ra, chó săn mà họ nói chính là chỉ An Tử Khê.
Với địa vị của bố An Tử Khê, ở tỉnh Y cũng đã rất khá rồi, phó Chủ tịch tỉnh Y, nhưng đối với một vài con cháu thế gia từ nhỏ đã sống trong trung tâm quyền lực như thủ đô mà nói, thân phận của An Tử Khê, rõ ràng vẫn thua kém Hạ gia quá nhiều.
Bọn người này sớm đã bị quyền thế chiều hư rồi, con trai của một phó Chủ tịch tỉnh, bọn họ hoàn toàn có thể không để mắt tới, vì thế cũng có thể tưởng tưởng được, Hạ gia bây giờ đang cực kỳ hưng thịnh.
Trong lòng Tề Tiểu Tô thầm trầm xuống, nhớ đến Lãnh đạo, quan hệ giữa ông ta và Hạ gia là như thế nào chứ?
Ôn Vân nghe thấy câu này liền có chút tức giận, nhìn thẳng vào bọn họ nói: “Các người có phải quá đáng quá rồi không?!”
“Quá đáng? Ừm, còn cô là từ đâu đến chứ nhỉ, hừ.” anh chàng mười mấy tuổi vừa nãy lại lên tiếng: “Tôi biết rồi, con gái của vợ của em trai của phó Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh Y chứ gì? Mẹ cô giờ đã tái giá gả cho một gã thợ sửa xe máy, sửa xe ô tô, bây giờ cô chỉ có thể xem là thiên kim của tiệm sửa xe thôi, bám lấy An Tử Khê, tưởng rằng có thể bay lên ngọn cây làm phượng hoàng sao? Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414719/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.