Chương trước
Chương sau
Chương Vân Tễ há miệng ra, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
Cứ nói viên ngọc lục bảo kia chính là vật gia truyền à? Vậy thì sẽ làm mất mặt Chương gia thế nào chứ! Nếu như không phải là ngọc lục bảo trên mười cara, không phải chất lượng đặc biệt thượng thừa, coi là đồ gia truyền đúng là mất mặt.
Nhưng nếu như nói là ngọc rất đặc biệt, lại là loại truyền lại đời sau, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng cho người ta, ai tin chứ?
Chuyện này vốn đã là khó tin rồi!
Hơn nữa Vệ Thường Khuynh còn nói, nếu muốn sẽ cho hắn hai viên! Hai viên!
Cái tát này quá đau rồi.
Điều khiến hắn càng không thể cãi lại được là, đối phương chỉ nói có nửa câu, nửa câu còn lại vẫn chưa nói ra.
Nếu như là uy hiếp, hắn vẫn có thể cứng rắn nói lại, nhưng đối phương lại không nói!
Loại uy thế chưa nói ra này, hoá ra còn mạnh hơn nói thẳng ra nhiều.
Chương Vân Tễ PK Vệ Thường Khuynh hiệp thứ nhất, thảm bại rút lui.
Vệ Thường Khuynh lại nhìn Nguyễn Dật Quân: “Tinh anh của Nguyễn gia hả? Có gì chỉ giáo?” Nhìn đi, anh nói chuyện đủ khách khí rồi chứ? Đã rất khách khí rồi đấy!
“Anh Dật Quân…” Biên Hải Vi kéo Nguyễn Dật Quân lại, sợ hắn thật sự tiến lên.
Nhưng sự khách khí của Vệ Thiếu soái không giữ được một phút, Nguyễn Dật Quân vẫn chưa mở miệng, anh đã liếc về phía Biên Hải Thành: “Ồ, Biên thiếu gia, đúng lúc muốn tìm mấy người, phiền anh nhắn với ông Biên một câu, ngày khác Vệ mỗ sẽ tới nhà thăm hỏi, có chút đồ nên chuẩn bị, phiền ông nhà chuẩn bị trước. Cảm ơn nhé.”
Một câu nói đã đập nát may mắn của anh em Biên gia!
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, không nói nổi câu nào nữa.
Quả nhiên là anh biết, quả nhiên là biết. Quả nhiên là anh muốn tới lấy lại lâm viên kia!
Điều này làm sao có thể chứ!
Nguyễn Dật Quân cảm thấy tay Biên Hải Vi lập tức trở nên lạnh như băng, không kìm được nhíu mày lại, nói với Vệ Thường Khuynh: “Có cơ hội thì so tài chút.”
Hắn nghe nói Tư lệnh Ngũ có một nhân vật rất lợi hại, tối hôm nay nhìn thấy Vệ Thường Khuynh đến cùng Tư lệnh Ngũ, hắn liền biết là người này rồi.
Nguyễn gia ẩn nhẫn đến bây giờ cũng đủ rồi, thứ hắn cần chính là một cơ hội tỏa sáng, cho nên, nếu như có thể va chạm với một người vô cùng ưu tú, sẽ khiến cho hắn lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Còn về việc liệu hắn có thua không? Từ trước đến nay Nguyễn Dật Quân chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
“Được chứ.” Vệ Thường Khuynh chỉ trả lời hai chữ đơn giản, cơ hội đánh người quang minh chính đại, anh không cần há chẳng phải là ngốc à?
Vệ Thường Khuynh chỉ xuất hiện một chút thời gian đã làm cho bầu không khí căng thẳng, khiến cho người ta cảm thấy có chút khó thở. Điều này khiến cho sự yêu thích ban đầu của Đường lão với anh đều biến thành bất mãn.
“Cậu thanh niên, không thể ỷ vào một chút thành tích và năng lực của mình mà kiêu căng tự mãn được.” Ông ta lạnh giọng trách mắng.
Vệ Thường Khuynh không buồn nhìn ông ta, trực tiếp nhìn về phía Tư lệnh: “Tư lệnh, sau này loại tiệc tùng này, phiền ngài tha cho tôi, tôi sẽ cảm kích vô cùng.”
Nói xong, anh dắt Tề Tiểu Tô, gọi Đồng Xán, trực tiếp rời đi.
Mọi người bị bỏ lại tự dưng lại cảm thấy gió thu xào xạc, lạnh lẽo thê lương, cảm giác này thật sự là quá vắng lặng rồi. Nhưng bình thường bọn họ đều là người được người ta nịnh bợ, từ lúc nào lại thành nền cho đôi nam nữ trẻ tuổi kia rồi?
Tư lệnh lúng túng muốn chết, cảm thấy mặt mình cũng nóng hừng hực. Ông ấy không ngại đối diện với ông bạn cũ, nhưng lại ngại phải đối diện với Vệ Thường Khuynh, sau đó còn cảm thấy hơi ngại đối diện với Tần Yên Vũ, ngẩn ra không được tự nhiên.
Bỏ đám người kia lại, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lên xe, Hàn Dư vừa mới ngủ đã bị tiếng gõ cửa xe làm giật mình, lại nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, anh ta lập tức ngồi thẳng lên mở cửa xe ra.
“Đội trưởng, anh đến lúc nào thế?”
“Vừa đến.”
“Đi thôi Hàn Dư.” Tề Tiểu Tô vốn không vui, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất vui. Cứ nghĩ đến một đám người bị Vệ Thiếu soái áp chế như vậy, lại nghĩ đến sắc mặt đám người Tư lệnh, Tần Yên Vũ và anh em Biên gia, cô lại càng vui.
“Buồn cười thế à?”
Vệ Thường Khuynh thấy cô hé miệng cười suốt, không nhịn được giơ tay ra véo má cô.
“A Khuynh thật là ngầu!” Tề Tiểu Tô nhìn anh nói.
“Ừm, nhận xét này rất chính xác.” Vệ Thường Khuynh nói: “Cho phép em tôn sùng. Có điều, sao em lại ngốc nghếch đi để bị người ta trút giận thế?”
Cô không đồng ý: “Trước khi anh đến em cũng đã khiến cho bọn họ tức đến sắp phát điên sau đó mới quay người đi đấy nhé!”
Chỉ có điều lực sát thương không lớn như anh thôi.
“Anh thấy em không vui.”
Cô không vui, chính là chứng minh bị người ta làm cho tức giận, anh không muốn như vậy.
Tề Tiểu Tô thở ra một hơi, nói: “Thật ra em chỉ là cảm thấy, mới đến thủ đô, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, nếu như có thể khiêm tốn một chút, ẩn nhẫn một chút, có thể sau này sẽ dễ dàng hơn.”
Dẫu sao, đại bản doanh của cô là ở thành phố D, ở đây mặc dù có Sở trưởng Lợi và Lợi Nam, nhưng cũng không phải là rất quen thuộc, cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ dựa vào bọn họ.
Nghe thấy lời này của cô, Vệ Thường Khuynh không đồng ý nói: “Ngốc. Không phải em còn có anh à? Mặc dù chúng ta mới đến thủ đô, nhưng em đừng quên, có ai vừa đến đã được lãnh đạo lớn hẹn gặp chứ, còn nữa, em nghĩ bây giờ anh đang cầm gì trên tay, chỉ có những tài nguyên Tư lệnh cho anh thôi à?”
Đừng ngốc thế, tốt xấu gì anh cũng là người đến từ tương lai, hơn nữa, anh còn là một quân nhân thích đọc lịch sử và dã sử quân sự chính trị.
Sự khác biệt khu vực, đối với anh mà nói không quan trọng.
“Anh đã từng nói có thể làm chỗ dựa cho em, bây giờ bắt đầu có thể rồi.” Anh nói: “Sau này đừng để bản thân chịu ấm ức nữa.”
Huống hồ, cô còn có Lợi gia, còn có Đổng Ý Thành?
Cô không biết mình có thể dựa vào bao nhiêu người đâu.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Còn có bản Hệ thống nữa.”
Thật ra Tề Tiểu Tô đã cảm thấy mình rất ngông cuồng rồi, nhưng theo bọn họ thấy, có mấy ai đạt được đến địa vị như của cô, thành tựu như của cô mà vẫn có thể duy trì tâm tư bình tĩnh như vậy chứ? Cô gái hơn hai mươi tuổi, có tài sản mấy tỉ, đã sớm ngông cuồng vô bờ bến rồi, ai còn có thể như cô, nói đến thủ đô là bắt đầu lại từ đầu chứ?
Đây chính là phẩm chất khó có của Tề Tiểu Tô.
Cô không bị tiền tài quyền thế làm mờ mắt.
Đồng Xán và Hàn Dư, một người chuyên tâm lái xe, một người lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra bọn họ đều nghe được cả đoạn đối thoại. Bọn họ rất muốn nói một câu, chúng tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng bọn họ vẫn cần phải cố gắng hơn mới được.
Đồng Xán âm thầm hạ quyết tâm.
Lại nói sau khi bọn họ rời đi, Đường lão không dễ dàng gì mới khuấy động được lại bầu không khí, nói chuyện tán gẫu với khách khứa, nhưng Đường phu nhân lại phát hiện Tần Yên Vũ tự nhiên không vui, một mình bê ly rượu vang đứng ở một góc hoa lan, rượu cũng không uống, chỉ ngẩn ra nhìn.
Bà ta đi tới: “Yên Vũ, đang nghĩ gì thế?”
Tần Yên Vũ hoàn hồn lại, nhìn thấy là bà ta, vội vàng khôi phục lại tinh thần: “Bà, không có gì ạ, cháu chỉ thả lỏng chút thôi. “
“Bà đã nhìn ra rồi, cháu thích cậu thanh niên họ Vệ kia đúng không?”
“Bà nội Đường, cháu không có…”
“Cháu còn có thể giấu được bà sao? Từ trước đến nay bà chưa từng thấy cháu hồn bay phách lạc như vậy!” Đường phu nhân vỗ vai cô ta, thở dài nói: “Đứa nhỏ này luôn tâm cao khí ngạo, tiêu chuẩn cao, không dễ thích ai, nhưng đã thích ai rồi sẽ kiên trì đến cùng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.