Hốc mắt Đổng Ý Thành hơi đỏ, chóp mũi cũng cay cay, nhưng bị cô nói như vậy, anh không nhịn được xoa đầu cô.
Sau đó anh cầm cái nhẫn ngọc kia lên đưa qua: “Em gái, chiếc nhẫn này tặng cho em đấy.”
Tề Tiểu Tô kinh ngạc, lập tức nói: “Anh, không thể được, đây là vật duy nhất bố anh để lại cho anh.”
“Em là em gái của anh, đồ của anh cũng là của em.”
“Không, anh phải giữ lấy.” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói lời của ông chủ tiệm cầm đồ từng nói với cô cho anh. “Trước đó lúc em đi lấy nhẫn ngọc về, ông chủ tiệm cầm đồ đã nói với em một chuyện, ông ấy đã từng nhìn thấy cái nhẫn ngọc na ná như này, sau đó cái người có nhẫn ngọc đó bị người ta giết rồi đấy.”
Đổng Ý Thành rét lạnh trong lòng, lập tức cất lại cái nhẫn ngọc kia.
Hành động này của anh là theo bản năng, khiến cho Tề Tiểu Tô thấy ấm áp trong lòng. Vốn dĩ anh muốn cho cô, nhưng vừa nghe dính líu đến nguy hiểm, anh lập tức thu nhẫn ngọc lại, đây là sợ nguy hiểm dính líu đến cô!
“Anh, chiếc nhẫn này anh cứ nhận lấy đi, cũng đừng tùy tiện lấy ra, có thể nó còn liên quan đến bí mật gì nữa.”
Đổng Ý Thành nghe hiểu ý cô, do dự một lúc, nói: “Em gái, thật ra bố anh không phải là con ruột của ông nội, em nói xem, cái này liệu có liên quan đến thân thế thật của ông ấy không?”
Tề Tiểu Tô bây giờ mới biết chuyện này, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414692/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.