Chương trước
Chương sau
Đối với Chương gia, bây giờ Tề Tiểu Tô ôm bảy tám phần nghi ngờ, chắc chắn sẽ không tín nhiệm, cũng sẽ không gần gũi, nhưng vì trong lòng nghi ngờ cho nên cô cũng sẽ không cắt đứt hoàn toàn việc qua lại.
Qua lại gần gũi mới có thể tra rõ chân tướng, mới có thể phát hiện nhiều điểm đáng nghi hơn.
Mà Hệ thống Tiểu Nhất cũng rất tò mò về hệ thống phòng ngự của Chương gia.
Cho nên một người một hệ thống cùng tính toán, đồng ý tới bữa tiệc mà bà Chương nói là vô cùng, vô cùng quan trọng đó. Chuyện cô đến thủ đô chắc hẳn Chương Vân Tễ biết, nhưng đến tận lúc sắp bắt đầu bữa tiệc mới tìm cô, chắc chắn là tạm thời có biến cố gì cần cô xuất hiện.
Cô cũng muốn biết, rốt cuộc Chương gia muốn giở trò quỷ gì.
Còn về nguy hiểm, bây giờ nguy hiểm trong tối ngoài sáng của cô còn ít chắc? Cũng không thể sợ nguy hiểm rồi không làm gì cả.
Nhưng cô cũng từ chối bà Chương nói điều xe đến đón cô, chỉ bảo bà ta đọc địa chỉ, tự mình sẽ qua đó.
Cô đi thăm Lương Lệ trước đã.
Lương Lệ nghe tiếng gõ cửa cứ nghĩ là Khưu Linh Phương đến, vốn đang xem tivi, lập tức tắt đi nằm xuống đắp chăn, bày ra vẻ mặt đau đớn cô đơn, nhìn rất đáng thương.
Tề Tiểu Tô bước vào nhìn thấy một màn này, lập tức phì cười.
“Được rồi đấy, ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đấu bóng rồi, vừa nãy còn có người sang sảng hô đá hay nữa!”
Lương Lệ vội vàng ngồi dậy, hơi ngại ngùng nhìn cô: “Là Tề tổng à.”
“Nếu không thì anh tưởng là ai?” Tề Tiểu Tô nín cười.
Mặt Lương Lệ đỏ lên.
“Được rồi, được rồi, tôi cũng không trêu anh nữa, nhưng xem ra chị Linh rất quan tâm anh đấy, có lẽ bây giờ đang học bà Kim hầm canh bổ chân gì đó nhỉ? Lát nữa anh sẽ có lộc ăn rồi.”
Mặt Lương Lệ càng đỏ hơn, nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: “Tề tổng, nếu như tôi thật sự... thật sự theo đuổi trợ lý Khưu, cô sẽ không giận đó chứ?”
Hàn Dư đứng ở cửa ho một tiếng, trợn mắt: “Thằng nhóc này ngứa da à? Nói chuyện tử tế đi! Cậu thích theo đuổi ai thì theo đuổi, liên quan gì đến chị dâu của chúng tôi?”
Nói như vậy giống như Tề Tiểu Tô ghen không bằng, để đội trưởng nghe thấy rồi còn không lột một lớp da của anh ta à?
Lương Lệ cũng cảm thấy lời của mình hơi sai sai, lập tức cuống lên: “Tề tổng, tôi không có ý đó, ý của tôi là, tôi và trợ lý Khưu đều coi như là người của Thịnh Tề đúng không? Không phải nói cái gì mà cấm tình yêu công sở sao...”
Lần này đến Đồng Xán cũng không nhịn được cười ra tiếng.
“Hai người thế này vẫn chưa được coi là tình yêu công sở đâu.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta cuống quýt cũng cười: “Vả lại nếu như nói tình yêu công sở, Văn tổng - Văn Nhĩ Định và tổng giám Julia mới đúng là thế, anh xem, một người nắm quyền quyết sách của công ty tôi, một người nắm quyền tài lực, đợi sau này bọn họ kết hôn rồi, hai vợ chồng liên thủ lại, nói không chừng sẽ đá tôi rớt đài mất. Anh và chị Linh có thể làm gì chứ?”
Lương Lệ nghĩ đi nghĩ lại, còn rất nghiêm túc nói: “Nói vậy cũng đúng, tôi và trợ lý Khưu không làm được gì cả, nhiều nhất thì chỉ có thể bán đứng Tề tổng thôi.”
“Thằng nhóc này còn thật sự tìm chết à.” Hàn Dư cười ha ha, dứ nắm đấm với anh ta: “Không coi mấy anh đây ra gì hả? Đến cậu cũng có thể bán đứng được chị dâu của tôi à?”
Thấy bọn họ ầm ĩ, Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Đồng Xán, anh cứ ở lại đây đi, tôi qua chỗ anh tôi xem xem.”
Ở đây cũng không có việc gì, Lợi Nam vì bảo vệ cho Đổng Ý Thành nên đã sắp xếp cả người ở hành lang và bên ngoài phòng bệnh để trông chừng rồi, hai anh em họ nói chuyện, bọn họ cũng không tiện đi cùng qua nghe, Đồng Xán gật đầu.
“Nếu như có chuyện gì thì hô lớn lên, chúng tôi sẽ có thể nghe thấy.”
Phòng bệnh của Lương Lệ và Đổng Ý Thành vốn cách nhau không xa.
Tề Tiểu Tô mỉm cười gật đầu.
Cô đi về phía phòng của Đổng Ý Thành, lúc đi qua một phòng bệnh, cứ cảm thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Sống lưng Tề Tiểu Tô cứng đờ, đi chậm lại.
Nhưng đây không phải là loại nguy hiểm báo động trước, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không nhắc nhở. Cô chỉ cảm thấy có người dùng ánh mắt đặc biệt nhìn chằm chằm vào mình thôi.
“Rất tốt, bây giờ lòng cảnh giác của cô đã mạnh hơn nhiều rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất khen ngợi. Giống như trước đó đụng phải Dennis, cũng là trước khi nó báo động trước thì cô đã tự phát giác được nguy hiểm rồi, sau đó mới hành động nhanh lên, kịp thời, nếu không chỉ dựa vào báo động của nó thì chưa chắc cô đã có thể tránh được.
“Là kẻ nào?”
“Một người phụ nữ, ngoài hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, là người lạ, có cần tra không?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không cần đâu, đừng lãng phí năng lượng.”
Đợi đối phương có hành động gì rồi tra cũng không muộn. Hệ thống Tiểu Nhất hấp thu năng lượng của mảnh vỡ khoang phi cơ, một phần lớn dùng để đưa cô quay về năm năm trước, sau đó lại báo động trước, đã hao phí rất nhiều, cho nên nếu như không quá cần thiết thì bình thường cô đều không cho nó chủ động điều tra, năng lượng rất có khả năng dùng để cứu mạng, không thể lúc nào cũng hao phí được.
Vả lại cô cũng không muốn chuyện gì cũng ỷ lại vào nó đi tra, cô cũng phải học làm sao để đối phó với những sự cố đột nhiên xảy ra và một số người đột nhiên xuất hiện, hoặc là có ác ý, hoặc là có mưu đồ gì.
Còn về sự an toàn của Đổng Ý Thành, hiện tại đang ở bệnh viện quân khu, lại có sắp xếp của bố mẹ Lợi, cô rất yên tâm.
Lúc này Đổng Ý Thành đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Thấy Tề Tiểu Tô qua đây, anh dịu mặt lại, đặt sách xuống, quan sát cô một lượt, thấy cô không có gì khác thường, tâm trạng căng thẳng cả ngày mới buông lỏng được.
“Em gái, hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, cầm lấy quyển sách anh vừa đọc lên, là cách sử dụng vũ khí gì đó, lập tức mất hứng, đàn ông đều thích đọc loại sách này à?
Hình như Vệ Thường Khuynh cũng rất thích.
“Anh, hôm nay vết thương của anh còn đau không?”
“Chút đau này anh vẫn chịu được.” Đổng Ý Thành cười.
Lần này Tề Tiểu Tô đến đây cũng là vì trước đó cô vẫn chưa kịp đưa cái nhẫn ngọc đó cho anh. Cô lấy một cái hộp ra khỏi túi xách, đưa qua.
Đổng Ý Thành nghi ngờ nhận lấy: “Cái gì thế?”
“Anh mở ra xem không phải sẽ biết sao?”
Đổng Ý Thành mở hộp ra, vừa nhìn thấy cái nhẫn vàng đính ngọc lập tức trợn mắt, kinh ngạc nhìn Tề Tiểu Tô: “Không phải hồi đó em đã mang cái nhẫn này đi cầm rồi sao? Nhiều năm như thế rồi vẫn có thể mua lại được à?” Anh biết là cô kiếm được tiền, nhưng năm đó Tề Tiểu Tô đưa hết hai vạn cho anh, ban đầu anh không biết trong nhà xảy ra chuyện cho nên không lo lắng gì đến vấn đề sinh tồn của cô, nhưng trước đó, sau mấy lần cô kể qua về những chuyện đã xảy ra mấy năm đó, anh biết cô rời khỏi nhà Tề Tông Bình quá nửa năm mới mở công ty, chắc lúc đó mới có chút tiền, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi vẫn có thể mua lại được chiếc nhẫn này sao?
“Được chứ ạ, trước đây em không nói với anh, em cầm thẳng năm năm, cũng là ông chủ của tiệm cầm đồ đó tốt, nhiều năm rồi vẫn cất giữ cẩn thận.”
Đổng Ý Thành cảm động khôn cùng.
Có thể nghĩ được, cầm nhiều năm như thế chắc chắn chi phí không thấp.
Năm đó phải chuyển tiền cho anh, phải giữ cái nhẫn ngọc này, nhất định Tiểu Tề đã phải phí không ít tâm tư.
“Anh, anh đừng có cảm động đến khóc nhè nhé.” Tề Tiểu Tô thấy vành mắt anh đỏ lên lập tức nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.