Vệ Thường Khuynh ngồi một bên trên bàn ăn, đối diện chính là Lãnh đạo.
Tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông Lãnh đạo rất cao lớn, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng ngời rất có thần, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế hừng hực, khiến người khác cảm thấy đây là một người đàn ông mạnh mẽ, từng rung chuyển trời đất, sẽ không để ý tới tuổi tác của ông.
Vệ Thường Khuynh cũng không ngờ rằng, Lãnh đạo lại trực tiếp mời anh ăn cơm.
Bữa trưa là bữa ăn đơn giản, không xa xỉ chút nào, nhưng các món ăn phối hợp rất hợp lý, món chính là những món giàu chất xơ, có thể thấy được tâm huyết của đầu bếp.
Ngoài anh và Lãnh đạo ra, không có ai khác, đến cả Tư lệnh cũng không có mặt.
Dùng bữa hơn một nửa, Lãnh đạo mới mở miệng.
“Khá lắm, không căng thẳng chút nào.” Thật ra Lãnh đạo đã quan sát anh một thời gian, nhưng rất kinh ngạc, những người lần đầu tiên dùng bữa với ông đều khó tránh khỏi có chút căng thẳng, biểu hiện của căng thẳng có rất nhiều loại, có người cố gắng tìm đề tài để nói, có người bị gò ép đến không dám ăn, có người vội vã báo lại công việc của mình, có người lại ra sức nịnh hót.
Nhưng Vệ Thường Khuynh này thì lại khác, thật sự đang ăn đó, hơn nữa tư thế còn rất nho nhã, khí độ bất phàm, một chút ý tứ tự thu mình lại cũng không có, khí thế này còn lấn át luôn cả ông.
“Chỉ là tôi đói thật thôi.” Vệ Thường Khuynh nói: “Sáng thức dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414643/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.