Đúng là Tề Tiểu Tô có hơi sợ thật. Nhưng không phải sợ vì chính mình, mà là lo lắng thay cho Đổng Ý Thành. Chẳng nhẽ chiếc nhẫn ngọc này thật sự sẽ dẫn đến họa sát thân sao? Nếu thật sự như thế, vậy cô có cần trả chiếc nhẫn ngọc này lại cho anh không?
Nếu là trước đây có thể cô sẽ trốn tránh, nhưng bây giờ cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nếu trả lại chiếc nhẫn ngọc này cho anh, sau đó giúp anh điều tra lai lịch của chiếc nhẫn, nếu có nguy hiểm, vậy cũng không thể dễ dàng trốn tránh được, chủ động nghênh đón cũng là một cách.
Tin chắc bây giờ có cô, còn có Vệ Thiếu soái, dù cho Đổng Ý Thành thật sự gặp phiền phức, họ cũng có thể giúp anh tránh được họa sát thân này.
“Nói thật lòng, vì chuyện này, ban đầu tôi vẫn luôn khuyên bố tôi giao chiếc nhẫn này lại cho bà Lại là được, chi phí cầm đồ chúng tôi thậm chí có thể không cần nữa. Nhưng bố tôi nói làm người và làm ăn đều phải giữ chữ tín, chuyện mà ông đã hứa không thể lật lọng giữa chừng, ông cũng luôn truy hỏi tôi rốt cuộc vì sao, nhưng tôi không dám nói.”
Tề Tiểu Tô nói: “Ông chủ, cảm ơn ông.”
Người trung niên xua xua tay nói: “Thật ra cũng chẳng phải việc gì, chiếc nhẫn ngọc không lấy ra chắc cũng không sao. Chỉ là nếu như cô mãi không đến chuộc lại thì tôi mới thật sự lo lắng, tiền không nói, chủ yếu là không biết nên xử lý thế nào. Nếu cửa tiệm bị thu hồi, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414642/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.