Hai người này mặc quần áo ngụy trang, vốn dĩ có màu xanh biếc đậm, nhưng giờ đã dính đầy vết bẩn, có bùn đất, có nhựa cây, phấn hoa, các loại chất lỏng khác, còn có mồ hôi, tất cả bết lại với nhau. Trên mặt bọn họ cũng dính đầy mồ hôi và bùn đất, môi cũng tróc một tầng da, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng như sao trời.
Một đôi mắt dài và hẹp tràn ngập hưng phấn, một đôi mắt còn lại sâu thẳm và tối tăm, không lộ một chút cảm xúc nào.
Trong gió có mùi tanh như có như không.
Hai người dừng lại.
Người trước cố đè âm thanh xuống thấp nhất, đảm bảo ngoại trừ người bên cạnh ra thì sẽ không ai nghe thấy được nữa.
“Thiếu Soái, có ngửi được gì không?” Tiếng Trung phát ra không được tự nhiên cho lắm.
“Xem ra đối phương đã thông minh hơn rồi.” Người đàn ông được gọi là Thiếu Soái đã thu liễm toàn bộ hơi thở siêu cường trên người mình, đứng ở đây mà như hợp thành một thể với rừng cây, nếu anh không nói gì, có lẽ sẽ rất ít người phát hiện ra được ở đây có một người đang đứng.
Đây là Vệ Thường Khuynh.
Mỗi người tiến vào đều sẽ có một danh hiệu, mà danh hiệu của anh lấy luôn là Thiếu soái, cái này là do anh lười động não suy nghĩ mà thôi.
Bên cạnh anh là một lính tinh nhuệ của nước E, trên người có một phần tư dòng máu Hoa Hạ, bà nội anh ta là người Hoa Hạ, lúc còn trẻ đã ra nước ngoài, quen biết với một anh chàng đẹp trai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414565/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.