Khoảng mười phút sau, Hoa Uyển Tiên vẫn không thể tin được.
Vừa nãy, khi cô nói hết câu kia, người đàn ông này liền thanh toán tiền xe, sau đó đi tới bên cạnh xe của cô, ra hiệu cho cô xuống xe để anh ta lái.
Anh ta rất cao, dáng người thẳng tắp.
Cô không dám từ chối, đành ngồi vào ghế phụ và chuyển quyền điều khiển xe cho anh ta.
Sau đó cô thành người chỉ đường.
Anh ta lái xe rất vững, tốc độ lại cực nhanh.
Nhưng vừa rồi khi Đỗ Viên đi được mười phút cô mới đi, trên đường lại gặp được anh ta nên mất thêm một chút thời gian nữa, căn bản không thể đuổi kịp đám người kia.
Điểm đến của bọn họ là đội cảnh sát hình sự, xem ra anh ta đang muốn tìm tới tận cửa.
Hoa Uyển Tiên hơi lo lắng thấp thỏm, lỡ anh ta chọc giận Đỗ Viên rồi cũng bị nhốt vào đấy luôn thì phải làm thế nào? Cho nên bây giờ cô chỉ có thể cố gắng làm rõ thân phận bối cảnh của anh ta.
“Xin hỏi anh đây xưng hô thế nào?”
“Vệ.”
“Anh Vệ…”
“Thiếu soái.”
“Ặc, anh là Thiếu soái?”
“Ừm.”
Vệ Thiếu soái cầm tay lái, ngón trỏ gõ nhẹ lên vô lăng, ngọn lửa trong lòng anh đang càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.
Anh vất vả lắm mới tranh thủ được ba ngày nghỉ, muốn tặng cô gái của anh một sự bất ngờ, ai ngờ cô lại tặng anh một “món quà” kinh hãi thế này.
Đỗ Viên à?
Hắn ta là cái thá gì mà dám làm lãng phí thời gian ở bên nhau quý báu của anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414501/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.