Mọi người di chuyển đổi sang phòng khác, Tô Vận Thuận thấy vậy vội kêu lên: “Còn cậu thì sao?”
“Cậu?” Tề Tiểu Tô quay đầu lại quan sát anh ta, nói: “Liên quan gì đến cháu?”
“Cậu là cậu của cháu!”
“Ngại quá, cháu không quen cậu.”
Tô Vận Thuận thấy Tề Tiểu Tô thật sự không quan tâm gì tới mình cả mà xoay người đi thẳng ra ngoài, một luồng máu xộc thẳng lên đầu, suýt nữa ngất đi. Chân của anh ta!
Đến một gian phòng khác, phòng nhỏ hơn chút, nhưng không có những kẻ bực mình kia, tâm tình Tề Tiểu Tô rõ ràng cũng tốt hơn nhiều. Sau khi đồ ăn đều được mang hết cả lên, cô bắt đầu lấp đầy bụng mình.
Suốt bữa ăn, bà Nghiêm nhỏ cũng không dám ho he gì thêm nữa.
Đùa à, cô ta có thể gả được cho Nghiêm lão, chứng tỏ không phải thật sự là kẻ không có hiểu biết, vừa rồi cô ta thấy rõ tất cả mọi chuyện rồi, sự tuỳ tiện và liều lĩnh của Tề Tiểu Tô không chỉ khiến Mã Chí Thành và Hoàng Nhược Quân chấn động, đến bố con Nghiêm gia cũng bị cô làm cho kinh hãi.
Tề Tiểu Tô như vậy, tuyệt đối không phải là người cô ta có thể dây vào.
Thật sự chọc giận Nghiêm lão rồi, vợ bé ông ấy lúc nào cũng có thể tìm được, nhưng người giống như Tề Tiểu Tô, tuyệt đối không phải là người mà cô ta có thể đắc tội.
“Nào, Tiểu Tô, cô ăn thêm một chút nữa đi.” Cô ta niềm nở gắp một con tôm viên lớn cho Tề Tiểu Tô.
Nghiêm Uyển Nghi nhìn Tề Tiểu Tô, mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414366/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.