Thiếu soái từng nói, con đường anh muốn đi, cuối cùng sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, làm cánh tay của cô, để cô dựa vào, ngăn cản tất cả mưa gió cho cô.
Vốn dĩ cô cảm thấy chỉ là lời tỏ tình êm tai, không ngờ nhanh như vậy, anh đã thật sự cho cô chỗ dựa rồi.
Mặc dù không biết anh đang ở đâu, cách bao xa…
Lúc cô rơi vào nhớ nhung sâu đậm trước giờ chưa từng có thì Nghiêm Tắc Thâm đang lái xe vẫn kinh ngạc không thể nào lấy lại tinh thần được.
Cái này cái này cái này, sơn trang bây giờ là do Tiểu Tô quản rồi?
Vậy nên, Nghiêm tổng kinh ngạc không thôi hỏi một vấn đề đặc biệt ấu trĩ: “Vậy có phải lần sau có thể đưa bố tôi đến câu cá rồi không?”
Phụt.
Tề Tiểu Tô bật cười: “Có thể! Nếu không đợi ngày mai bà già kia và Đại Nhạc đi rồi, ngày kia chúng ta sẽ đến nhé! Tôi cũng học Nghiêm lão câu cá, chúng ta thi đấu xem ai câu được nhiều hơn!”
“Được!”
Dưới sự hưng phấn, Nghiêm Tắc Thâm lái xe nhanh như bay.
“Nghiêm tổng, anh về nghỉ ngơi đi, đưa tôi đến trường học là được rồi, hôm nay tôi có tiết.”
“Được, đúng rồi, bố tôi nói tối nay cùng ăn cơm, cô có thời gian không?”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút: “Được, chúng ta hẹn ở Thái Phong đi!” Trước đó cô và Chúc Tường Đông hẹn ở Thái Phong, kết quả xảy ra chuyện nên không đi nữa, cô vẫn muốn đi xem Thái Phong rốt cuộc như thế nào.
“Thái Phong? Được. Vậy mấy giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414359/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.