Nhìn ba người lại ngã chồng lên nhau, hơn nữa bà già kia vẫn bị đè dưới cùng, Tề Tiểu Tô rất không phúc hậu che miệng cười.
Hệ thống Tiểu Nhất tỏ vẻ không đồng ý.
“Cô là đồ phá của! Ngọc bằng đậu xanh không phải ngọc à? Cầm đi đập người như vậy à, còn không mau nhặt về cho bản Hệ thống! Cô không cần thì có thể cho tôi hấp thu năng lượng!”
Hệ thống Tiểu Nhất tức hổn hển.
Tiểu Tô không nhịn được phẫn nộ.
“Không phải là trong tay tôi nhất thời không có vũ khí thích hợp sao? Yên tâm, yên tâm, đợi lát nữa nhất định sẽ nhặt về!”
Nghiêm Tắc Thâm chạy tới, nhìn tình cảnh trước mặt, không nhịn được lại hít một hơi lạnh. Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, sao lại ngã thành một đống thế này rồi?
Xong rồi xong rồi xong rồi! Lần này đúng là không thể cứu chữa được nữa rồi!
“Tiểu Tô, bây giờ cô đi luôn đi, mau, tôi đưa cô đi, cô ra nước ngoài tránh đi!” Anh ta vội vàng giơ tay kéo Tề Tiểu Tô.
“Đầu óc ông chú này có phải bị hỏng rồi không?” Hệ thống Tiểu Nhất buồn bực.
Tề Tiểu Tô cười, kéo anh ta lại: “Nghiêm tổng, anh đến đây cùng tôi, tôi đi rồi, anh không sợ bọn họ tính lên đầu anh hay sao? Tôi một thân một mình có thể chạy, nhưng anh còn có Nghiêm gia, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được đâu!”
“Cùng lắm thì dùng cả Nghiêm thị và cả tập đoàn Lập Hoa liều với bọn họ!” Nghiêm Tắc Thâm nghiến răng nói: “Nhưng cô thì khác, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414356/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.