Tại sao phải cho cô ta một nghìn tệ cơ chứ?
Tiền của cô là gió thổi tới chắc?
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tề Tiểu Tô không nhịn được nở nụ cười: “Tại sao?”
“Mỗi người phải nộp trăm ba, tao và Tiểu Dương hai người là hai trăm sáu!” Tề Đan Thần nói rồi lại liếc nhìn Khưu Tuyết Phương một cái.
“Ha, cứ cho là hai đứa hai trăm sáu đi, vậy còn bảy trăm tư để làm gì?” Tề Tiểu Tô nghiêng người dựa vào Khưu Tuyết Phương, vẻ mặt đầy hứng thú, cô muốn xem xem con ranh con này có thể nói ra được lời câu gì hay ho.
“Lâu rồi tao với Tiểu Dương không mua quần áo mới, đi chơi thì cần phải mua mỗi đứa hai bộ, còn đồ bơi, ba lô, giày, còn cả đồ ăn vặt nữa. Thêm mấy cái đó vào thì bảy trăm tư cũng chẳng nhiều lắm, chỉ có thể mua mấy loại rẻ rẻ thôi.”
Tề Tiểu Tô trợn mắt há mồm nhìn cô ta, sau một lúc lâu mới không nhịn được bật cười.
“Phì!”
“Mày cười cái gì hả?” Tề Đan Thần bực bội trừng mắt với cô.
“Này, Tề Đan Thần, mày là gì của tao thế? Ha ha ha, buồn cười ghê, hai chị em chúng mày lại dám tới đòi tiền tao nữa á?” Tề Tiểu Tô cười gập cả bụng, “Mà vừa mở miệng là đòi tới tận một nghìn lận?”
Thấy cô cười tới mức cặp sách cũng rơi xuống đất, Khưu Tuyết Phương nhặt lên giúp cô rồi nhìn Tề Đan Thần với vẻ tức cười: “Đúng là rất buồn cười.”
Tề Đan Thần tức giận chỉ tay vào mặt cô ta: “Mày câm miệng lại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414346/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.