“À, phải rồi nhỉ, mau ra thôi.”
Tề Tiểu Tô vội vàng thu dọn một chút. Lúc này cô mới phát hiện ra bên ngoài đã là buổi tối rồi, rừng núi đều tối đen như mực. “Tối khuya rồi, ra ngoài vẫn phải đi đường núi, hay là sáng mai mình ra sau?”
Cô hơi chùn bước. Cô hoàn toàn không muốn đi trong rừng núi vào ban đêm sau khi vừa mưa lớn chút nào.
Ai ngờ vừa nói xong, Vệ Thường Khuynh lại thản nhiên bác bỏ: “Giờ ra luôn đi, coi như một lần huấn luyện dã ngoại đêm đặc biệt.”
Tề Tiểu Tô: “...” Cô là bệnh binh vừa mới khỏi ốm cơ mà, đừng có mở miệng ra là huấn luyện đặc biệt, huấn luyện đặc biệt được không?
Nhưng chuyện mà Thiếu soái đã quyết định thì về cơ bản là không ai có thể dễ dàng bắt anh thay đổi ý định được.
Cuối cùng, Tề Tiểu Tô không thể làm thế nào khác được, cầm đèn pin ra khỏi không gian theo anh. Ra khỏi không gian nhỏ hẹp đó, cô chỉ cảm thấy tinh thần hơi choáng ngợp.
Nửa đêm trong rừng núi, gió hơi se lạnh, trong không khí cũng mang theo cảm giác ẩm ướt, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu lên vài tiếng, bóng cây lay động, xung quanh đều tối đen.
Tề Tiểu Tô vốn cho rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng khi thực sự bước theo Vệ Thường Khuynh ra ngoài rừng, cô lại cảm thấy trong lòng mình vô cùng bình tĩnh. Điều này khiến cô rất ấm ức, chẳng lẽ gan cô được đào tạo nên cũng to ra rồi sao, hay là vì vẫn còn có Thiếu soái ở đây?
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414279/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.