Chương trước
Chương sau
Tôn Long cũng từng nói rằng từ bé em trai ông ta đã được đem cho người bác nuôi rồi, bọn họ vẫn luôn không liên lạc với nhau, vì thế nhất quyết không tìm em trai xin tiền.
Mà lúc này, người tên Tôn Hổ đang ở trong xe của cô này nhìn lại có nét rất giống với Tôn Long.
Hệ thống Tiểu Nhất tra xét một chút liền chứng thực suy đoán của cô. Người này chính là Tôn Hổ, là em trai được người bác nuôi từ lúc nhỏ của Tôn Long.
Duyên phận trên thế gian này đôi khi làm người ta không biết phải nói thế nào mới được.
Tề Tiểu Tô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Tôn Long chết, càng không ngờ cô tìm tới tìm lui lại tìm trúng em trai của ông ta.
Tôn Hổ thấy cô nghe xong tên của mình thì sửng sốt, im lặng một lúc lâu, hơn nữa vẻ mặt còn khá kỳ quái thì không khỏi buồn bực hỏi lại: “Cô Tề, có chuyện gì thế?”
Tề Tiểu Tô dừng một chút lại hỏi: “Tôn Long là anh trai của chú phải không?”
Tôn Hổ ngẩn người, nhìn cô đầy đề phòng: “Cô là ai?”
“Chú nhìn tôi kiểu đó chứng tỏ chú biết chuyện của anh trai mình. Tôi chính là con gái của đôi vợ chồng kia.”
Quả thực Tôn Hổ biết chuyện của anh trai mình, nhưng mà nhà họ cũng rất nghèo, cả nhà đều ở nông thôn, chỉ có thể dựa vào số tiền ít ỏi ông ta kiếm được ở Myanmar để sinh sống, muốn ông ta đưa tiền ông ta cũng chẳng biết đào đâu ra được. Tôn Long không nói gì với ông ta, tuy ông ta khó chịu trong lòng nhưng trong tiềm thức lại thở phào một hơi.
Hiện tại người này nói mình là con gái của cặp vợ chồng xui xẻo đó, ông ta hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Nhà họ Tôn đều là người lương thiện, ở quê bọn họ cũng rất thương cảm cho cô con gái của nhà đó, có đôi khi còn nói tội của Tôn Long lớn quá, không biết cô bé đó sống thế nào. Chắc chắn nếu không phải là trở nên hư hỏng thì cũng chẳng đâu vào đâu, vì dù sao cũng không được bố mẹ dạy dỗ mà.
Giờ thiếu nữ ở trước mắt ông ta tuy bị thương khắp người, nhìn rất thê thảm, nhưng Tôn Hổ cũng không quên chuyện vừa rồi Mã Chí Thành muốn lấy lòng cô. Vậy mà cô lại bình tĩnh từ chối hắn ta, còn dám giúp bọn họ chạy trốn, thậm chí cô còn có nhiều tay chân như thế...
Chẳng lẽ cô ấy còn ít tuổi mà đã thành xã hội đen rồi?
Sắc mặt của Tôn Hổ trở nên rất phức tạp.
Tề Tiểu Tô thấy ông ta như thế thì không nhịn được mà khẽ bật cười thành tiếng.
“Tôn Hổ, tôi nói cho chú biết thân phận của mình là vì không muốn giấu chú chuyện gì, nếu chú không muốn đi theo tôi thì tôi sẽ tìm một chỗ rồi thả các vị xuống.”
“Cô muốn chúng tôi làm gì?”
“Chẳng phải các vị là thợ mỏ sao? Thứ tôi muốn chính là năng lực làm việc của các vị, tôi muốn các vị khai thác mỏ thay tôi. Tiền lương cao gấp đôi so với hợp đồng mà các vị đã ký với Mã Chí Thành.”
Cả bốn người đều ngỡ ngàng, cao gấp đôi ư?
“Cô biết chúng tôi đã ký hợp đồng?”
“Biết. Tiền không phải vấn đề, tôi chỉ muốn mọi người tận tâm tận lực, hơn nữa, hẳn là trong hôm nay sẽ phải đi làm ngay, các vị có thể chứ?”
“Nhưng mà hợp đồng giữa chúng tôi với Mã Chí Thành...” Một người tỏ ra do dự.
Tôn Hổ ngắt lời ông ta rồi nói với Tề Tiểu Tô: “Vấn đề của chúng tôi không phải là tiền lương, có lẽ cô cũng không biết sự nguy hiểm trong chuyện này. Người cô phải đối đầu không chỉ có Mã Chí Thành, thực ra người tìm chúng tôi về tên là Nghê Hào, tôi không biết cô có biết kẻ đó không, Mã Chí Thành nói rằng Nghê Hào đã gọi video cho hắn ta và nói muốn khu mỏ ở thị trấn Minh Quang, bảo chúng tôi nghĩ cách tới đó, sau này chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của Mã Chí Thành. Tôi nghe ý của bọn họ thì chắc là muốn cho người tên Nghiêm lão có được khu mỏ này, sau đó chúng tôi sẽ tạo ra một vụ tai nạn gì đó, tốt nhất là có thể hại chết vài thợ mỏ...”
Tề Tiểu Tô nghe tới đây thì không nhịn được chửi thề một câu.
Quả nhiên mục đích của bọn họ không chỉ đơn giản là muốn tìm mấy người này tới hỗ trợ khai thác mỏ gì hết!
Cô đã bảo mà, Nghê Hào thua cược đá rồi sao có thể bỏ qua dễ như thế chứ!
Một mặt lão phái người tới giết cô, một mặt lại nghĩ cách làm Nghiêm lão táng gia bại sản! Quả nhiên là phong cách của Nghê Hào, không coi mạng người ra gì, lại còn muốn mấy thợ mỏ chôn cùng nữa!
Tề Tiểu Tô cười lạnh.
Xem ra, dù có thế nào thì cuối cùng cũng là cô và Nghê Hào tranh giành thị trấn Minh Quang kia, bởi vì cô sẽ không để Nghiêm gia nhúng tay vào, mà Nghê Hào cũng sẽ không cho nó rơi vào tay kẻ khác.
Chuyện này lại giúp cô rất nhiều, ít nhất lão đã giúp cô trừ hết các thế lực cạnh tranh khác, cô chỉ cần theo dõi Nghê Hào chặt chẽ là được.
“Tiểu Nhất, giờ bắt đầu lưu ý đến Nghê Hào, tôi sợ trước khi chúng ta đào được Thiếu soái ra thì lão sẽ lại lén ra tay. Nghe lén mọi cuộc gọi của lão.”
Vì Thiếu soái, cô và Tiểu Nhất sẽ trả bất cứ giá nào.
“Được.”
“Cứ để tôi đối phó với Mã Chí Thành và Nghê Hào, các vị chỉ cần lập tức lựa chọn, có muốn tới công ty của tôi làm hay không mà thôi?”
Bốn người Tôn Hổ vẫn chưa thực sự tin Tề Tiểu Tô lắm, nhưng hiện tại bọn họ đã cùng đường rồi, Mã Chí Thành và Nghê Hào đều không phải kẻ tốt lành gì, vừa rồi Tôn Hổ chỉ nói một tiếng chạy mà đã bị đánh vỡ đầu, nếu tiếp tục ở lại nơi đó thì sẽ có ngày bỏ cả mạng.
“Được!”
Tôn Hổ gật đầu, ba người còn lại cũng gật đầu theo.
“Tốt, vậy tôi đưa mọi người tới công ty đã, mọi người nghỉ ngơi ở đó một chút, sắp xếp xong bước tiếp theo tôi sẽ gọi các vị.”
Tề Tiểu Tô để một người dẫn họ tới cao ốc Hách Uy.
Tầng 19 đã thuê xong, Khưu Linh Phương đang thuê người quét dọn, còn đóng rất nhiều đồ dùng, bàn ghế máy tính, chờ máy móc được chuyển tới sẽ sắp xếp luôn.
Mấy người Tôn Hổ vừa tới cũng coi như giúp cô thêm rất nhiều.
Julia chạy tới ngân hàng làm thủ tục vay, còn Văn Nhĩ Định thì về công ty trước, sau khi cho người dọn dẹp một phòng họp, anh ta liền bắt đầu phỏng vấn người mới.
Tối hôm qua đã đăng tin tuyển dụng trên báo chí ở thành phố D, mà sau khi thuê được văn phòng, Khưu Linh Phương cũng đã lắp xong điện thoại, hôm nay dọn dẹp khu vực lễ tân và phòng họp trước. Hiện tại, ở công ty, ngoại trừ trang thiết bị làm việc ra thì những thứ còn lại đều gần sắp xếp xong hết rồi.
Khưu Linh Phương thở phào một hơi, người trong công ty càng lúc càng nhiều, lúc này cô mới cảm thấy đây thực sự là một công ty. Nhưng khi nhận được điện thoại của mẹ mình, cô lại trở nên suy sụp. Hôm qua đã giấu em gái Khưu Tuyết Phương chuyện bố gặp tai nạn, giờ bố cô vẫn chưa qua cơn nguy kịch, cô vốn nên tới bệnh viện trông ông, nhưng giờ cô lại đang rất cần tiền, cần có công việc này, Tề Tiểu Tô cũng đang rất cần người nên cô không thể không tới.
“Xin hỏi, nơi này đang tuyển dụng phải không ạ?”
Khưu Linh Phương đứng ở quầy lễ tân buông di động xuống, ngẩng đầu lên thì thấy mấy cô gái xinh đẹp đi vào.
Thật tốt quá, đây hẳn là lễ tân và văn thư đã nhận lời tới làm việc từ trước, cô liền nở nụ cười: “Đúng thế, mời vào.” Khưu Linh Phương dẫn họ tới một khu vực chờ, đưa bảng biểu mình đã chuẩn bị tốt từ tối qua cho bọn họ điền thông tin rồi quay lại khu vực lễ tân, hiện tại cô đang tạm đảm nhiệm vị trí tiếp đón này.
Dần dần có nhiều người tới đây, số người còn đông hơn so với dự tính của cô.
Quả nhiên không sai, chỉ cần đăng tin công ty thông báo tuyển dụng ở cao ốc Hách Uy thì sẽ có rất nhiều người tới phỏng vấn.
Trong lúc công ty đang thành lập trong khí thế ngất trời thì Tề Tiểu Tô đã tìm tới ngài Ngải.
Trước ngày hôm nay, cô tuyệt đối không tin rằng sẽ có ngày mình chủ động liên hệ với ngài Ngải, người đã từng là “ông chủ” của Tiểu Miêu, ngồi ở trên đài, lạnh lùng nhìn cô và một thiếu nữ khác đánh vật với nhau trong bể sữa, sau đó lại vì trả tiền mua váy cho cô mà bị Hoàng Vũ Chân hiểu lầm là người bao dưỡng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.