Vừa nghe hắn nói thế, Tề Tiểu Tô còn chưa phản ứng thì Hệ thống đã nổi điên.
Nếu nó thực sự có thể rít gào được thì Tề Tiểu Tô cảm thấy chắc chắn là nó đang rít gào.
“Bản Hệ thống điều một tên lửa đạn đạo lại bắn chết hắn nhé!”
Phì...
Tề Tiểu Tô không nhịn được thầm phì cười.
Điều tên lửa đạn đạo? Có cần điên cuồng thế không!
“Cậu có thể làm được à?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức ỉu xìu: “Nếu năng lượng của bản Hệ thống ở trong trạng thái tràn trề, trở lại phi cơ của Thiếu soái và liên hệ được với Hệ thống của phi cơ thì có thể làm được. Giờ thì không được...”
Tề Tiểu Tô khinh bỉ một tiếng.
Mã Chí Thành nhìn cô, cứ cảm thấy lúc này cô đang... cười?
“Mèo con cảm thấy rất thích đề nghị này của tôi đúng không?”
Hiểu lầm lớn rồi! Rõ ràng cô bị Hệ thống chọc cho bật cười, có liên quan gì tới hắn chứ? Lại còn thích nữa, hiện tại cô chỉ muốn cầm giày phi thẳng vào mặt hắn, để hắn cảm nhận được mùi vị của đế giày là thế nào!
“Có là ai đâu mà lại khiến tôi phải hy sinh lớn như thế cơ chứ?” Cô dựa vào ghế sô pha, cô muốn bốn người kia nhưng đâu đến nỗi phải lấy mình ra trả giá chứ?
Nếu cô thật sự làm như thế thì dù có cứu được Thiếu soái ra, phỏng chừng cô sẽ bị anh nã một phát súng chết tươi mất. Về điểm này, Tề Tiểu Tô có thể khẳng định.
Hơn nữa, dù không có Thiếu soái thì cô cũng chẳng ngu tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414269/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.