Thấy vẻ mặt hóng hớt của Tề Tiểu Tô, Bạch Dư Tây vừa tức lại vừa buồn cười.
Anh ta biết cô bé này vẫn nghi ngờ mình, nhưng giờ anh ta bị đánh mà cô còn trông chờ xem anh bị làm khó, lương tâm đâu mất rồi? Vốn dĩ Bạch Dư Tây cũng không hành động theo lẽ thường, vì thế vừa thấy bộ dáng đó của cô, trong lòng anh ta nổi lên ý xấu, giả vờ nhìn Chu Thuần với vẻ buồn bã và chột dạ: “Chu Thuần, thầy nói cho em biết một bí mật, hy vọng sau khi nghe xong em có thể tha thứ cho thầy. Thầy có nỗi khổ mà.”
Chu Thuần sửng sốt, tuy rằng còn khá tức giận nhưng vẫn hỏi theo bản năng: “Nỗi khổ gì chứ?”
“Thầy tới Nhất Trung này làm thầy giáo là có mục đích.”
Hửm? Định thẳng thắn sao? Tề Tiểu Tô dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện, có điều trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt chan chứa tình yêu, nói đầy thâm tình: “Thầy tới vì Tiểu Tô. Thực ra, thầy đã yêu thầm cô ấy từ rất lâu rồi. Để tiếp cận cô ấy nên thầy mới hao tâm tổn trí để xin vào dạy học ở Nhất Trung, nhất cự ly, nhì tốc độ mà.”
Phụt!
Tề Tiểu Tô thật sự muốn phun nước bọt trước mặt anh ta.
Bốc phét!
Rõ ràng là bịa chuyện!
Thế mà Chu Thuần lại tin.
Cậu kinh hãi giằng tay ra, lùi về sau hai bước, hết nhìn Bạch Dư Tây lại nhìn sang Tề Tiểu Tô với dáng vẻ như vừa bị sốc, vừa bi thương nói: “Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414248/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.