Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô nghe thấy giọng của Bạch Dư Tây thì rất sôi máu.
Tuy biết giận chó đánh mèo với anh ta có hơi vô lý, hơn nữa Bạch Dư Tây vẫn luôn giúp đỡ cô, nhưng mấy ngày nay, cô hoàn toàn không khống chế được sự bực bội của mình.
“Có thể ngồi lại tới tan học hay không thì phải xem cô nàng thanh mai thân yêu của thầy Bạch có cho em cơ hội đó không đã.”
Nghe giọng điệu cô hơi gây sự, lời nói lại có phần kỳ quái nên Bạch Dư Tây hơi sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ngay.
Anh nhíu mày: “Hà Tâm tìm được em sớm thế à?”
“Đúng thế, sáng sớm đã tới nhà em chặn đường rồi, còn mang theo cái vị cảnh sát họ Đỗ gì đó, còn lấy cả còng tay ra nữa. Thật đúng là, còn chẳng thèm nể mặt chuyện em là học sinh của thầy Bạch, thanh mai của thầy cũng uy phong thật đấy.”
Nghe cô nói vậy trong lòng Bạch Dư Tây không khỏi tức giận, nhưng một phần lại không nhịn được cười với cái giọng điệu kia của cô: “Em đang mách tội đấy à?” Y như trẻ con.
Không cần anh phải nói, Tề Tiểu Tô nói xong mấy lời kia thì cũng thấy ngại, dường như cô đang mách lẻo và giận chó đánh mèo thật. Thực ra, liên quan gì tới Bạch Dư Tây đâu chứ?
Có thể vì tâm trạng không tốt nên giờ cô chẳng khác nào quả bom, động cái là nổ.
“Xin lỗi thầy Bạch ạ!”
So với việc cô bình tĩnh nói lời xin lỗi thì Bạch Dư Tây còn thích thái độ vừa nãy của cô hơn, nó làm anh cảm thấy thân mật hơn một chút, “Ra rừng trúc đi, có chuyện muốn nói với em.”
Trong Nhất Trung có một rừng trúc nhỏ, vì nơi đó rất hẻo lánh, tĩnh mịch, đám học sinh đều không đi tới nơi đó vì nếu là nam và nữ thì sẽ bị cho là đang hẹn hò, mà nam sinh cũng không thích tới nơi này, thỉnh thoảng mới gặp được vài nữ sinh tới đây buôn chuyện thôi. Nhưng hiện tại đang là sáng sớm nên nơi đó sẽ chẳng có ai cả.
Bạch Dư Tây nghe đám học sinh nữ trong lớp nói mới biết trong trường có một chỗ như vậy.
“Chu Thuần, không vào lớp à?” Một nam sinh vỗ vai Chu Thuần. Chuông vào lớp đã reo rồi, thầy cô dạy lớp 12 cũng rất nghiêm khắc.
“Chút nữa xin phép thầy giáo giúp tớ, tớ bị tiêu chảy.” Chu Thuần nói xong rồi chạy như bay xuống cầu thang.
Bạn học kia ngơ ngác nhìn về phía cầu thang. Tiêu chảy ư? Nhưng mà trên này cũng có WC mà, xuống tầng dưới làm gì?
Tề Tiểu Tô thở dài, còn tưởng hôm nay cô tới sớm thì có thể tranh thủ xem qua bài học một chút cơ.
Rừng trúc nhỏ rất yên tĩnh, ngay cả tiếng học tập cũng chỉ nghe thấy loáng thoáng mà thôi.
Gió nhẹ phất phơ, lá trúc xào xạc.
Cô xoay người lại thì thấy Bạch Dư Tây vừa mỉm cười vừa đi tới gần. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần kaki vàng nhạt, sơ mi bỏ trong quần, thắt lưng màu xám đậm, đôi mắt sáng rỡ, nụ cười treo trên môi, sạch sẽ mà nhã nhặn.
Thầy giáo như thế, bảo sao mà chẳng hút hồn bao nhiêu cô giáo và nữ sinh.
Trước kia Tề Tiểu Tô nghĩ rằng mình cũng sẽ thích một người đàn ông như thế này.
Nhưng giờ trong đầu cô chỉ hiện lên hình dáng của người đàn ông mặc quân trang thẳng thớm, không hề có một nếp nhăn nào, ánh mắt kiên định lạnh lùng quyết đoán, toàn thân toát lên vẻ cứng rắn, nghiêm túc.
Trong lòng Tề Tiểu Tô thầm thở dài, bất giác lắc mạnh đầu, tựa hồ như muốn vứt bóng dáng của Thiếu soái ra khỏi tâm trí.
“Sao, vẫn giận đấy à?” Bạch Dư Tây đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, duỗi tay định xoa đầu cô.
Tề Tiểu Tô tránh né: “Thầy Bạch, thầy coi em là thú cưng đấy à?”
Bạch Dư Tây bật cười: “Em có muốn làm thú cưng của tôi không? Đãi ngộ được lắm đấy, cơm no áo ấm...”
“Thôi đi, em hoàn toàn không có hứng làm thú cưng.” Trong nháy mắt, trong lòng Tề Tiểu Tô chợt xuất hiện một suy nghĩ rất nguy hiểm, trong đầu cô chỉ nhớ tới Thiếu soái thế này, nếu cô hẹn hò với người khác, yêu một người khác thì liệu có quên được Thiếu soái không?
Ví dụ như, Bạch Dư Tây?
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng lóe lên thôi.
Không yêu thì chẳng thể nào bắt đầu được, trừ phi có một ngày cô thực sự thích Bạch Dư Tây.
Bạch Dư Tây tỏ ra rất thất vọng, nhưng sau đó lại càng cười tươi hơn: “Đãi ngộ tốt như thế mà em cũng không cần, vậy có muốn cân nhắc chuyện làm bạn gái tôi không?”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
“Cô bé ngốc này, không biết là tôi thích em à?” Bạch Dư Tây nhân lúc cô đang ngẩn người liền giơ tay xoa rối bù mái tóc ngắn của cô.
Vốn anh ta cũng không thực sự khẳng định chuyện này, nhưng mấy ngày nay anh ta đều không ngủ ngon, vẫn luôn lo lắng cho cô, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cô gặp phải nguy hiểm. Vừa rồi, ở ngoài sân trường, vừa liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ngay thấy cô. Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người, một người bình an xuất hiện trước mặt anh ta lại sẽ khiến anh ta cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến thế này.
Bạch Dư Tây biết mình xong đời rồi.
Anh thật sự không ngờ mình lại động lòng với một nữ sinh cấp ba.
Nhưng mà đã xác định rồi thì phải hành động, đây là tác phong của anh.
Tề Tiểu Tô thực sự hoảng sợ. Thực ra, cô đã mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Bạch Dư Tây dành cho mình, nhưng mà vừa rồi cô mới có suy nghĩ kia thì anh ta đã thổ lộ ngay nên khiến cô hơi chột dạ, cũng hơi hốt hoảng.
“Thầy Bạch, thầy...”
Bạch Dư Tây ngắt lời cô: “Nếu em muốn từ chối thì tôi không đồng ý đâu. Em đừng vội từ chối như thế, dù sao tôi cũng không hy vọng xa vời rằng em sẽ đồng ý ngay, nhưng mà tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, đó là em hãy nghiêm túc xem xét tôi có thực sự thích hợp ở bên em hay không, trên tư cách một người đàn ông bình thường chứ đừng xem xét trên tư cách một thầy giáo có được không?”
Cô không ngờ Bạch Dư Tây gọi cô tới đây để tỏ tình. Tề Tiểu Tô không có kinh nghiệm yêu đương nên lúc này mặt chỉ đỏ lên mà không biết phải làm thế nào.
Không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng Chu Thuần lại thấy Tề Tiểu Tô đỏ mặt một cách kỳ quái, hơn nữa sau khi Bạch Dư Tây vuốt tóc cô thì lại giơ tay khẽ véo má cô một cái, hình ảnh quá thân mật và mờ ám.
Chu Thuần siết chặt nắm tay, không nhịn được mà vọt về phía họ, giơ tay lên đấm Bạch Dư Tây.
“Khốn kiếp! Thầy giáo mà lại đi dụ dỗ nữ sinh!”
Bởi vì cậu không ra tay với Tề Tiểu Tô nên Hệ thống Tiểu Nhất không lên tiếng báo động.
Bình thường, Bạch Dư Tây sẽ không thể nào bị Chu Thuần đấm trúng, nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô đỏ mặt, trái tim của anh ta cũng không khỏi nhộn nhạo, không nhịn được liền giơ tay lên véo má cô một chút. Anh cảm thấy Tề Tiểu Tô có hơi kháng cự và trốn tránh nên lực chú ý đặt hết ở trên người cô, khi Chu Thuần đánh tới, anh muốn tránh cũng không còn kịp nữa, bị một nắm đấm của Chu Thuần nện trúng má phải.
“Chu Thuần! Anh làm gì thế?”
Tề Tiểu Tô cũng hoảng sợ, khi Chu Thuần sắp đấm Bạch Dư Tây cú thứ hai thì cô mới phản ứng lại.
Nhưng hiện giờ làm sao Bạch Dư Tây còn để cậu đánh trúng được nữa chứ? Anh ta duỗi tay chắn tay của Chu Thuần lại rồi khống chế chặt lấy cậu, nhíu mày: “Chu Thuần, dừng tay lại.”
“Tại sao tôi phải dừng tay? Bạch Dư Tây, thầy là thầy giáo! Thầy làm thế này, tôi hoàn toàn có thể tố cáo thầy với ban giám hiệu để nhà trường khai trừ thầy.”
Trường Nhất Trung cực kỳ nghiêm khắc với chuyện học sinh yêu sớm, nếu là tình thầy trò thì càng cấm nghiêm hơn.
Hai mắt Chu Thuần bừng bừng lửa giân, ngực không ngừng phập phồng.
Tề Tiểu Tô cũng đã bình tĩnh lại, cô vẫn luôn suy đoán mục đích tới trường này làm thầy giáo của Bạch Dư Tây, giờ cô muốn nhìn xem anh ta sẽ đối phó với tình huống này như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.