Lúc trước đã tách mấy viên rồi nhưng mà chẳng ai thèm để mắt tới mấy viên ngọc tầm thường đó, vậy mà giờ cô lại không cho tách hết mà chỉ chọn ba viên, làm thế này khác nào làm giảm tỷ lệ thắng của bên mình xuống vài phần chứ.
Chúc Tường Đông nhìn Nghiêm lão, nhận ra dù ông ấy cũng đang rất lo lắng, hai tay bám chặt vào thành ghế, sống lưng thẳng tắp, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi nhưng lại không nói một câu nào, hoàn toàn để Tề Tiểu Tô tự quyết định.
Lòng tin đó phải gây dựng như thế nào vậy?
Không thể không nói, cô bé Tề Tiểu Tô này càng lúc càng làm hắn thêm tò mò.
Bắt đầu tách đá, mọi người đều nín thở chờ đợi. Tề Tiểu Tô tự mình tiến lên bắt đầu chỉ trỏ, nói cho bọn họ có thể bắt đầu tách từ chỗ nào.
Ba viên đá được tách cùng một lúc, viên nhỏ nhất lần đầu gọt luôn mất một phần tư.
Mọi người đang chứng kiến không khỏi ồ lên, cắt như thế thì còn gì ở trong chứ? Cho dù có thì lớn được bao nhiêu đâu?
Nhưng mà Nghiêm lão lại đột nhiên kích động bật dậy, xông lên trước: “Đây là ngọc gì thế?”
Ngoại trừ ông ra, có rất nhiều người vẫn đang dán chặt mắt vào ba tảng đá này, có mấy người cũng đã nhìn thấy màu sắc vừa rồi mới lóe lên.
Bởi vì lúc tách đá sẽ có phấn đá rơi ra nên màu sắc của ngọc cũng sẽ bị che giấu đi, đến khi dùng nước rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ ràng được.
Thợ tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414238/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.