Chương trước
Chương sau
“Kiêu ngạo, cuồng vọng sẽ luôn thất bại thê thảm.”
Đây là lời của Nghê Hào.
“Tôi rất thích cô nàng Tiểu Tô này, thực sự thích.”
Giọng Hoàng Nhược Mi hơi âm trầm. Tề Tiểu Tô nghe rất rõ ràng nhưng cô chỉ cười lạnh, đứng dậy, đi về phía trước.
“Nào, Nghê đổng, làm cho tiền đặt cược của ông với Nghiêm lão chính thức hơn chút đi. Anh Báo, phiền anh lấy giúp tôi hai cái bàn lại đây. Chúc lão đại, nhân viên công chứng anh mời tới đâu rồi?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tề Tiểu Tô, cô ấy muốn làm gì?
Phải biết rằng, dù nói thế nào thì chuyện cá cược giữa Nghiêm lão và Nghê Hào đã nói ra chắc chắn sẽ là sự thật. Tuy bản chất của Nghê Hào rất không đáng tin nhưng cái gì lão đã quảng bá rùm beng lên thì nhất định sẽ làm, ít nhất là bên ngoài chưa từng thấy lão lật lọng bao giờ. Đương nhiên, sự thật trong đó như thế nào thì không ai biết, tựa như chuyện đánh cuộc giữa người đại diện của lão là Quyền Tứ và Tề Tiểu Tô. Cuối cùng, lão vẫn phải trả hai trăm triệu kia, nhưng lại là một miếng đất cùng một hạng mục, hơn nữa sau đó còn muốn giết Tề Tiểu Tô nữa.
Nhưng Tề Tiểu Tô làm thế này nghĩa là công khai tỏ ra không tin tưởng lão, thậm chí còn mời cả công chứng viên tới.
“Nghiêm lão, đây cũng là ý của ông ư?” Nghê Hào nhìn Nghiêm lão, “Nghĩa là tôi phải ký vào hợp đồng cá cược đúng không?”
“Ký chứ.” Lâu lắm rồi Nghiêm lão không thoải mái như vậy trước mặt Nghê Hào, ông ngồi vào bàn trước, Nghê Hào hừ một tiếng rồi cũng đi tới, ngồi xuống bên kia.
“Tiểu Lý, anh đọc điều khoản đi.”
Tiểu Lý thực sự hơi căng thẳng trước ánh mắt âm trầm của Nghê Hào.
Tề Tiểu Tô liền cầm lấy giấy tờ trong tay anh ta, bắt đầu đọc.
Văn bản này cô và Nghiêm lão đã cùng bàn bạc trong lúc nghỉ ăn cơm trưa, hai người muốn nói hết mọi điều khoản và tiền đặt cược ra trước mặt mọi người, chặt đứt mọi đường lui của Nghê Hào.
“Nếu chúng tôi thắng, ngoại trừ những quy định ban đầu của lần cược đá này thì tập đoàn Lập Hoa muốn 20% cổ phần của tập đoàn Nghê thị. Ngoài ra, hy vọng Nghê đổng cam đoan ngay tại chỗ rằng sau này nhìn thấy Nghiêm lão sẽ tự giác tránh sang đường khác, không bao giờ xuất hiện trước mặt Nghiêm lão nữa.”
Mấy câu này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
20% của tập đoàn Nghê thị không phải là một con số nhỏ, mà câu phía sau là sau này nhìn thấy Nghiêm lão thì phải tự động tránh đi lại cực kỳ có tính sỉ nhục với một người vô cùng sĩ diện như Nghê Hào. Nếu không thì mấy năm nay lão cũng sẽ không nắm mãi nhược điểm của Chúc Tường Đông, để mọi người luôn cho rằng vì Chúc Tường Đông kính sợ lão nên mới không bao giờ dám xuất hiện trước mặt lão như thế.
Tề Tiểu Tô muốn giẫm lên chỗ làm lão đau nhất.
Lời này vừa dứt, mặt Nghê Hào đã đen như đít nồi. Nhưng lão chỉ trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô rồi nghiến răng nghiến lợi đồng ý hợp đồng cá cược.
“Được. Nếu bên tôi thắng, tôi mong rằng trong vòng hai tháng, cô Tư Nghiêm sẽ kết hôn với con trai tôi, đồng thời mong cô Tư Nghiêm mang theo 20% cổ phần của tập đoàn Lập Hoa tới làm của hồi môn.” Lão nói.
“Nói cái gì hả?” Chúc Tường Viêm lập tức nổi điên, đang muốn xông lên thì lại bị Chúc Tường Đông giữ chặt lấy.
Lúc trưa Nghiêm Uyển Nghi đã nghe Tề Tiểu Tô nói, tuy trong lòng cô rất khó chịu nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Mẹ kiếp!” Chúc Tường Viêm đá vào chân cái ghế bên cạnh.
Nghiêm Uyển Nghi cúi đầu không dám nhìn anh ta.
Lúc trưa anh ta cố tình đi mua bánh ngọt vị việt quất về cho cô làm trong lòng cô rất ngọt ngào, nhưng bây giờ cô cảm thấy bản thân mình thật có lỗi với anh.
Tuy rằng quan hệ giữa hai người họ chưa xác định, hiện giờ chỉ có thể coi như có một chút mờ ám, nhưng cái cảm giác như mình là người phản bội này là thế nào chứ?
“Được, vậy mời hai bên cùng ký tên đi.” Tiểu Lý lập tức chuẩn bị cho bọn họ.
Lúc này, Tề Tiểu Tô lại nhìn về phía Thạch Quỷ: “Ông Thạch Quỷ, đây là đánh cược cá nhân giữa Nghê đổng và Nghiêm lão, tôi cũng muốn đánh cược một phen với ông, không biết ông Thạch Quỷ có đồng ý không?”
Thạch Quỷ ngồi thẳng người dậy, Tề Tiểu Tô nói chắc ăn như thế khiến cho hắn cực kỳ cảnh giác. Có điều, nhìn thấy mấy viên phôi đá mà bọn họ đã tách ra, tuy chất lượng không tệ lắm nhưng cũng không có ngọc quý đặc biệt gì, quả thực xác suất thắng không lớn lắm thì hắn lại tự tin hơn. Hắn cảm thấy rằng dù Tề Tiểu Tô thực sự có dị năng đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn rõ chất lượng của phôi đá bên trong được, chỉ có thể phán đoán đại khái mà thôi, vì vậy cô mới không tìm được ngọc có giá trị cao mà đều là loại bình thường.
“Cô muốn cược gì?”
“Tôi không cần tiền vì nếu thắng trận này tôi cũng đầy tiền rồi, mà Nghiêm lão cũng trả thù lao cho tôi rất cao, thế nên chúng ta cá cược cái gì đặc biệt hơn đi.” Tề Tiểu Tô giơ tay chỉ vào mắt hắn, “Nếu chúng tôi thắng, tôi muốn... con-mắt-kia của ông!”
Mọi người đều tĩnh lặng.
Muốn một con mắt mù là sao?
Muốn đánh cược bằng mắt ư?
Chúc Tường Đông và Nghiêm lão không biết kế hoạch này của cô nên đều ngẩn cả người.
Lúc này, Thạch Quỷ đã có thể chắc chắn rằng Tề Tiểu Tô có dị năng, nếu không sao cô biết được bí mật của hắn chứ? Trong lòng hắn lại nổi lên sát ý một lần nữa.
“Được, Thạch mỗ đồng ý.” Hắn cắn răng đáp, “Nhưng nếu bên phía chúng tôi thắng, Thạch mỗ muốn cả đôi mắt đó của cô!”
“Được!”
Khi những người khác còn chưa kịp hiểu gì thì Tề Tiểu Tô đã đồng ý.
“Tề Tiểu Tô, cô điên rồi sao!”
Chúc Tường Viêm không nhịn được quát lên.
“Một con mắt đổi một đôi mắt, ngài Thạch Quỷ công bằng thật đấy.” Chúc Tường Đông lạnh lùng nói.
“Cô Tề đã đồng ý rồi, anh Chúc cần gì phải nhiều lời như thế chứ?” Thạch Quỷ đáp.
Tề Tiểu Tô gật đầu ý bảo Chúc Tường Đông đừng nói nữa nên hắn lập tức nuốt những lời chưa nói ra vào bụng. Hắn nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt nặng nề, thật không hiểu nổi cô lấy đâu ra tự tin và dũng khí đó nữa. Rốt cuộc cô có biết nếu cô thua thì đối phương sẽ thật sự móc mắt cô ra không?
Đây đâu phải chuyện đùa.
Đột nhiên Hoàng Nhược Mi khẽ cười nói: “Các vị đã quên mất tôi rồi sao? Nếu tôi thắng thì làm sao đây?”
“Nếu Hoàng tổng thắng thì cũng coi như bên chúng tôi thắng nhỉ? Hoàng tổng cảm thấy thế nào?” Nghê Hào lập tức hỏi.
Nghiêm Uyển Nghi không nhịn được đứng bật dậy: “Ông thật quá đê tiện! Chuyện này quá không công bằng!”
Tề Tiểu Tô kéo cô ngồi xuống, “Được thôi, chúng tôi đồng ý hết.”
“Tiếp tục tách đá.”
Tiếp tục tách đá nhưng Tề Tiểu Tô lại bảo đội bên mình tạm dừng lại.
Các viên phôi đá bên phía Nghê Hào và Hoàng Nhược Mi lần lượt được tách ra, nhưng kết quả làm mọi người khiếp sợ tới câm lặng, cả hội trường đều lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Phế liệu.
Phế liệu.
Phế liệu.
Lại là phế liệu.
Hai đội tách hơn mười viên phôi đá nhưng lại không một viên phôi đá nào có ngọc, toàn bộ đều là phế liệu, đều là đá không đáng giá một xu nào.
“Sao lại thế này, sao lại thế này, tách, tách tiếp.” Minh Thông gào lên với vẻ không tin.
Nghê Hào và Quyền Tứ đều đổ mồ hôi lạnh.
Lại tách.
“Phế liệu, lại là phế liệu.”
“Trời ạ, vẫn chỉ là đá...”
Tề Tiểu Tô nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức sắc mặt thay đổi liên tục của đám người bên kia.
Phôi đá của hai đội đều giải nhưng hoàn toàn không có thêm một viên ngọc nào.
“Giờ thì tới phiên chúng tôi nhỉ?” Cô đứng lên, đi tới chỗ một đám phôi đá rồi chọn ra ba viên, “Chúng tôi chỉ cần tách ba viên này thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.