“Kiêu ngạo, cuồng vọng sẽ luôn thất bại thê thảm.”
Đây là lời của Nghê Hào.
“Tôi rất thích cô nàng Tiểu Tô này, thực sự thích.”
Giọng Hoàng Nhược Mi hơi âm trầm. Tề Tiểu Tô nghe rất rõ ràng nhưng cô chỉ cười lạnh, đứng dậy, đi về phía trước.
“Nào, Nghê đổng, làm cho tiền đặt cược của ông với Nghiêm lão chính thức hơn chút đi. Anh Báo, phiền anh lấy giúp tôi hai cái bàn lại đây. Chúc lão đại, nhân viên công chứng anh mời tới đâu rồi?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tề Tiểu Tô, cô ấy muốn làm gì?
Phải biết rằng, dù nói thế nào thì chuyện cá cược giữa Nghiêm lão và Nghê Hào đã nói ra chắc chắn sẽ là sự thật. Tuy bản chất của Nghê Hào rất không đáng tin nhưng cái gì lão đã quảng bá rùm beng lên thì nhất định sẽ làm, ít nhất là bên ngoài chưa từng thấy lão lật lọng bao giờ. Đương nhiên, sự thật trong đó như thế nào thì không ai biết, tựa như chuyện đánh cuộc giữa người đại diện của lão là Quyền Tứ và Tề Tiểu Tô. Cuối cùng, lão vẫn phải trả hai trăm triệu kia, nhưng lại là một miếng đất cùng một hạng mục, hơn nữa sau đó còn muốn giết Tề Tiểu Tô nữa.
Nhưng Tề Tiểu Tô làm thế này nghĩa là công khai tỏ ra không tin tưởng lão, thậm chí còn mời cả công chứng viên tới.
“Nghiêm lão, đây cũng là ý của ông ư?” Nghê Hào nhìn Nghiêm lão, “Nghĩa là tôi phải ký vào hợp đồng cá cược đúng không?”
“Ký chứ.” Lâu lắm rồi Nghiêm lão không thoải mái như vậy trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414237/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.