Chương trước
Chương sau
Nghiêm Uyển Nghi đỡ bố, ánh mắt nhìn Nghê Hào tràn đầy oán hận.
Cô từ nhỏ lớn lên trong tháp ngà, từ trước đến nay chưa từng chịu đả kích và bất lợi gì, bởi vì ở thành phố D xuất thân bối cảnh tốt, cũng không có ai dám bắt nạt cô, cho nên vẫn chưa từng căm ghét ai. Thật ra chính là vì cô quá mức đơn thuần, Nghiêm lão trước kia không cảm thấy cô như vậy có gì không tốt, sau khi biết Tề Tiểu Tô, cô gái đó kiên cường thông minh và bản lĩnh cơ trí khiến cho ông bắt đầu cảm thấy có phải là mình bảo vệ con gái út quá tốt rồi không, cho nên lần này mới định dẫn cô theo bên cạnh để dạy cô nhiều hơn, cũng để cho cô biết lòng người thế nào.
Ông càng hy vọng Nghiêm Uyển Nghi có thể học được một ít phẩm chất đặc biệt của Tề Tiểu Tô.
Nhưng ngay cả ông cũng đánh giá thấp sự hung ác và nham hiểm của Nghê Hào, ông dù đoán được Nghê Hào có thể sẽ ra tay với Tề Tiểu Tô, cho nên ông tìm thêm vệ sĩ. Nhưng không ngờ một lần ám sát không thành, lúc Tề Tiểu Tô thắng lão ta hai trăm triệu, sau khi lão ta có động cơ còn dám ra tay với cô lần thứ hai.
Lão ta điên cuồng ngang ngược, không sợ gì hết sao?
Chúc Tường Đông thật sự không làm được gì lão ta sao? Hay là nói Chúc Tường Đông thật ra là thông đồng với Nghê Hào? Nếu không nghe Uyển Nghi nói, Tề Tiểu Tô đã coi như có giao tình với Chúc Tường Đông, ở thành phố K này, hắn vẫn không che chở được cho cô?
Ánh mắt hai cha con này, Nghê Hào đương nhiên đều nhìn ra được, nhưng càng như vậy lão ta càng cảm thấy hưng phấn. Lão ta muốn nhìn thấy đối thủ bị mình làm cho tức đến gan đau tim đau đầu đau, hận lão những chẳng thể làm gì được lão.
“Đây chính là cô Tư sao?” Nghê Hào nhìn Nghiêm Uyển Nghi, hít một hơi thuốc nói: “Quả nhiên là như hoa như ngọc. Tôi và cha cô coi như là cùng thế hệ, cũng coi là giao tình không tệ, cho nên cô cũng đừng gọi tôi là Nghê đổng nữa, cứ gọi tôi là chú Nghê đi.”
“Nghê đổng, tôi không dám với cao.”
Nghiêm Uyển Nghi lạnh mặt.
Nghê Hào ngược lại không tức giận, ha ha cười nói: “Đây nào có phải là với cao? Đúng rồi, tôi với bố cô đặt cược lần này, bố cô đã nói với cô chưa?”
“Bố tôi không cần thiết chuyện gì cũng phải nói với tôi.”
“Nghiêm lão, ông đây là không đúng rồi, dẫu sao Uyển Nghi cũng là nhân vật chính, ông làm sao có thể không nói cho nó biết chứ?” Nghê Hào quan sát Nghiêm Uyển Nghi, tiếp tục thêm một đao: “Đợi đến khi chúng ta thành người một nhà, Uyển Nghi đừng có vẫn chưa biết gì nhé.”
“Ông!” Nghiêm lão lại một trận khí huyết cuồn cuộn.
Trong lòng Nghiêm Uyển Nghi lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng bố đã như thế này rồi, cô đương nhiên sẽ không tự thêm dầu vào lửa nữa.
Nhưng cô không hỏi, người khác chưa chắc đã bỏ qua cho cô.
Hoàng Nhược Mi, em gái của Hoàng Nhược Quân thành phố J.
Người mà Bạch Dư Tây từng dặnTề Tiểu Tô cũng phải cẩn thận, người phụ nữ này có thể sinh sống rất phong phú thoải mái ở nơi thành phố K có Nghê Hào và Chúc Tường Đông, nếu nói cô ta không có năng lực nhất định, làm sao có thể chứ?
Hoàng Nhược Mi quan sát Nghiêm Uyển Nghi, khẽ cười.
Nụ cười của cô ta khiến cho Nghiêm Uyển Nghi khó chịu, ánh mắt cô ta cũng tương đối làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đây tuyệt đối không phải là loại ánh mắt đối với người cùng là phụ nữ, không phải yêu thích, cũng không phải bài xích, mà là một loại cảm giác mang chút sắc dục, giống như là cảm giác khi một người đàn ông đang nhìn đối tượng.
“Tiểu Nghi, hay là để chị Nhược Mi nói với em nhé. Là thế này, Nghiêm lão và Nghê đổng có đánh cược, chính là lần đấu đá này nếu như Nghiêm lão thua, vậy cũng chỉ là thành một chuyện tốt thôi, cậu nhà Nghê đổng cũng là tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, với em xem như là một đôi trời đất tạo nên. Lại nói, Nghê thị và tập đoàn Lập Hoa cũng coi là đồng minh, sau này tay nắm tay cùng tiến, đôi bên cùng có lợi mà.”
Nghiêm lão phẫn nộ: “Nghiêm mỗ từ trước đến nay chưa từng đồng ý điều kiện đánh cược này!”
“Nghiêm lão bớt giận, đây đã là kết quả tốt nhất của chúng ta rồi,” Trong nụ cười của Nghê Hào mang theo vẻ độc ác, “Sau khi chúng ta trở thành sui gia, chuyện làm ăn của tập đoàn Lập Hoa ở thành phố K tôi nhất định sẽ chăm sóc, chẳng lẽ ông còn muốn từ bỏ cơ hội kiếm một con rể tốt, rồi cầm cả tập đoàn Lập Hoa đi trả nợ sao?”
“Trả nợ? Nghiêm mỗ còn chưa chắc sẽ thua đâu!” Nghiêm lão giận đến ngực nhấp nhô, hô hấp cũng nặng nề.
“Ha ha, ông còn chưa chắc sẽ thua? Đấu đá hôm nay ông tự mình lên? Ông chắc chắn ông có thể thắng được Thạch Quỷ? Đúng rồi, cô nhóc Tề kia của ông đâu? Nghiêm lão, không phải tôi nói ông đâu, thanh niên chưa trải bao sự đời, nhất thời căng thẳng không gánh nổi áp lực, lâm trận bỏ chạy cũng là rất bình thường.” Nghê Hào ha ha cười lớn.
Ở sau lưng lão ta, đám người Quyền Tứ, Thạch Quỷ, Minh Thông, còn có Hoàng Nhược Mi đều châm biếm nhìn bọn họ, những ánh mắt kia giống như là chế nhạo và thương hại.
Mà những người trước kia gọi là bạn của Nghiêm lão thì có chút áy náy, mặt lộ ra vẻ không đành lòng, lúc này cũng không ai dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi.
Nghiêm Uyển Nghi đã bị lời vừa rồi của Hoàng Nhược Mi doạ cho ngây người.
Lần đấu đá này, thật sự cược lớn như vậy sao?
Đánh cược chung thân đại sự của cô, nếu không thì là toàn bộ tập đoàn Lập Hoa?
Cô run môi, không nhịn được nhìn Nghê Hào nói: “Nghê Hào, Nghiêm gia chúng tôi rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Nghê gia ông?”
Nghê Hào cười một tiếng, bắn đầu mẩu thuốc lá trong tay lên người cô, sau động tác vô cùng có tính làm nhục như vậy, lão ta xích lại gần cha con Nghiêm thị, thấp giọng nói: “Nghiêm Lập Hoa, ông có lẽ không nhớ, hai mươi năm trước, ông đã công thành danh toại, kiếm rất nhiều của cải rồi, mà tôi vẫn là một kẻ liếm máu trên đao, có một lần tôi uống nhiều rồi ngồi xổm ở cửa hộp đêm, ông đi qua, dùng chìa khoá đập lên người tôi, nói với tôi, người trông bãi đậu xe đúng là không có tố chất, ngồi xổm như con chó vậy, mau đi đỗ xe đi, đừng có làm bẩn xe của ông!”
Trong mắt lão ta hiện lên sự giễu cợt, tiếp tục nói: “Ông có còn nhớ không? Ông khẳng định không nhớ, nhưng mà, tôi luôn nhớ rất rõ! Hai mươi năm trở lại đây, chưa hề quên một ngày! Tôi đã tự nói với mình, rồi sẽ có một ngày tôi phải kiếm được nhiều tiền, tôi phải sống cuộc sống hơn người, tôi phải khiến cho ông biết, con chó trong mắt ông sẽ trở thành bộ dạng gì! Có điều, tôi cũng phải cảm ơn ông, nếu không có ông, tôi cũng sẽ không nghiến răng vươn lên hùng mạnh, cuối cùng có địa vị như ngày hôm nay.”
Nghiêm lão kinh hoàng.
Ông thật sự không nhớ chuyện đó, nhưng hai mươi năm trước ông đích thực là có một khoảng thời gian tâm trạng rất kém, vô cùng không tốt, có lẽ có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
“Chẳng qua chỉ là một câu, ông lại có thể coi như thù sinh tử?” Nghiêm Uyển Nghi không thể tin.
“Tại sao không thể? Con người tôi ân oán rõ ràng. Đến đi, bắt đầu đấu đá, cô Tư Nghiêm, cô cứ ngoan ngoãn đợi gả vào Nghê gia tôi, hoặc là đợi gia tộc cô phá sản đi!” Nghê Hào ha ha cười lớn, lùi lại hai bước, lớn tiếng nói: “Tổ chức đấu đá! Bây giờ trước hết bỏ tổ đội, bắt đầu đấu đá đi, tự do giao dịch!”
Lão ta vừa dứt lời, Thạch Quỷ lập tức hành động.
“Khối kia, khối kia, còn có khối kia, mua!”
“Viên bên cược nhân, mua!”
Quyền Tứ đi theo bên cạnh hắn, chỉ cần là đá thô hắn nhìn trúng, lập tức tìm chủ nhân của đá thô giao dịch tại chỗ.
Giao dịch như vậy là tự nguyện, giá cả cũng là theo chủ nhân định, khách hàng cảm thấy có thể thì mua, cảm thấy giá cả không hợp cũng có thể không mua. Nhưng nếu như đồng ý giao dịch rồi, vậy nhất định phải hoàn thành tại chỗ.
Thạch Quỷ vừa bắt đầu đã bày ra tư thái hào sảng như vậy, đích thực là làm rất nhiều người khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.