Kiếp trước cô hoàn toàn không biết chuyện căn nhà kia, có thể là vì nguyên nhân này. Nếu căn nhà vẫn còn, họ lại không thể chiếm được, muốn mua bán cũng khá khó khăn, vừa là nhà cũ, còn nhỏ xíu, họ cũng không thể ở được. Thế nên khả năng lớn nhất chính là bị trưng thu, đền bù tiền, rồi họ chiếm số tiền đó.
Chẳng trách họ có thể mua được nhà mới, hẳn là có cả số tiền này trong đó.
Rốt cuộc da mặt của họ làm bằng gì vậy? Đã thế rồi năm xưa họ còn không biết ngại mà nói cô ăn chùa ở chùa nhà họ à? Rõ ràng cô là người trả nhiều tiền nhất trong cái gia đình đó mà!
Thời khắc này, Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy giận bản thân mình kiếp trước, thế nên sắc mặt cũng hơi khó coi. Nhưng Phó Minh Lệ lại cho rằng cô trầm mặt xuống là vì câu nói vừa rồi của cô ta, thế nên cô ta lại cười nói tiếp: “Cô Tề không hài lòng với giá đó sao?” Cũng không chờ Tề Tiểu Tô đáp lời, cô ta đã nhìn Nghiêm Tắc Thâm, “Không biết Nghiêm tổng có ý gì đây? Rốt cuộc có nói chuyện nghiêm túc không? Anh gọi hiệu trưởng Dương đến đây đã đành, lại còn gọi người không liên quan tới nữa, lẽ nào chúng tôi còn phải chịu trách nhiệm tính toán tiền đền bù với con bé này sao?”
Tề Tiểu Tô không để ý đến lời cô ta nói, mà quay sang Nghiêm Tắc Thâm, cô cũng có hiểu vì sao anh ta lại gọi cô đến đây đâu?
Có điều, cô nghĩ một chút, lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414145/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.