Tề Tiểu Tô liếc nhìn qua một cái, tờ đầu tiên anh ta lật xem là về canh, súp, cô không nhìn rõ nguyên liệu nấu ăn là gì, nhưng nhìn thấy giá của nó.
Một tô canh khoảng chừng sáu người ăn, giá niêm yết đã là 888 tệ rồi.
Lúc trước lương tháng của Tô Vận Đạt mới có hơn hai nghìn tệ, nên đương nhiên cái giá này đủ khiến anh ta suýt ngã khỏi ghế rồi.
Dù hiện giờ trong tay anh ta có chút tiền, nhưng một bát canh 888 tệ thực sự khiến anh ta cảm thấy thật đáng sợ. Giá cả các món ăn phía sau còn đáng sợ hơn. Dù Tô Vận Đạt cố gắng chọn một vài món có vẻ rẻ, năm người ăn bốn món mặn không cần canh, tất nhiên ăn chưa đủ no, cũng đã mất đến ba nghìn mấy trăm tệ rồi.
Hơn nữa, đừng nói là ăn không no, có khi ăn xong rồi bụng anh ta vẫn rỗng tuếch ấy chứ!
Nếu muốn ăn no thì ít nhất cũng phải lên đến sáu bảy nghìn mất, mà còn đều là chọn những món rẻ tiền nhất đấy nhé.
Còn nếu muốn đặt mấy món đặc biệt, mấy món đặc trưng của cửa hàng, hay mấy món có nguyên liệu quý, thì chớp mắt là vài vạn tệ như chơi.
Trong lòng anh ta thầm hô một câu, ôi trời đất ạ, người giàu ăn giỏi thật đấy!!!
Vừa rồi Tề Tiểu Tô tỏ ý để anh ta gọi món, nhưng anh ta nhìn thế này thì làm sao dám gọi nữa? Tô Vận Đạt lập tức đưa menu sang cho Tề Tiểu Tô, “Cháu mời thì cháu gọi đi.”
Nhân viên phục vụ nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414144/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.