“Cô Tề, tôi là Vệ Thường Khuynh.”
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh nghe không có vẻ khí phách hào hùng mạnh mẽ của quân nhân như cô tưởng, mà là một giọng nói trong trẻo thêm chút từ tính. Nếu không phải do lai lịch thân phận của anh ta cũng như sự lo âu mà anh ta mang đến cho cô thì chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ rất hiếu kì và mong đợi người đàn ông này, nhưng hiện giờ nghe thấy giọng nói của anh ta, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác phẫn nộ.
“Tôi biết là anh! Anh lại muốn thế nào nữa?” Lại đến tiêu tốn số năng lượng mà cô khó khăn lắm mới kiếm được rồi! Cô không muốn thấy anh ta có được không?
“Hình như cô Tề rất có thành kiến với tôi thì phải.” Vệ Thường Khuynh hơi khó xử, “Hay là cô thấy thế này được không? Tìm được mảnh vỡ áo giáp trước rồi sau đó tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô được không?”
“Hừm, nói giải thích chi bằng nói mưu tính đi? Mấy người đến từ Liên minh giữa các vì sao các anh sao mà thích mưu tính thế?”
“Cô Tề,” Bà Nghiêm nhỏ khẽ vỗ vỗ vai cô, “Sao thế?”
Vệ Thường Khuynh đành tạm thời im lặng, “Cô ứng phó với người ta trước đi, tốt nhất là có thể chạm vào hòn đá đó, tôi muốn xác nhận chắc chắn bên trong có phải là mảnh áo giáp của tôi không.”
Tề Tiểu Tô thầm chửi thề, nhưng lại không thể không cười với bà Nghiêm bé, cô chợt nổi ý hay, lập tức nói: “Không có gì, chỉ là tôi chợt nghĩ ra, cậu út tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414094/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.