Chương trước
Chương sau
“Tiểu Ô, cậu đến rồi à, mau đến đây xem hòn đá này.”
Ở khoảng trống phía trước, có gần mười người đang vây quanh một hòn đá màu tro đặt trên một chiếc bàn cà phê nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, một ông lão khoảng sáu tư sáu lăm tuổi mặc bộ quần áo rộng rãi kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh đó, còn có một người phụ nữ khí chất cao sang khoảng ba lăm ba sáu tuổi đang nhẹ nhàng bóp vai cho ông ấy.
“Đây là Nghiêm lão, người bên cạnh là vợ ông ấy.” Bạch Dư Tây thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô.
“Lấy vợ trẻ thế?”
Tề Tiểu Tô lườm Tô Vận Đạt một cái, “Cậu út, lời ông chủ Ô nói khi nãy cậu đã quên nhanh như vậy à?”
Chẳng phải đã nói là nghe nhiều nhìn nhiều nói ít đi sao? Người ta lấy vợ trẻ thì liên quan gì đến cậu chứ?
Tô Vận Đạt ngại ngùng, không dám nói gì nữa.
Bạch Dư Tây nhìn cô gái nhỏ dạy dỗ cậu của mình, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười. Không biết tại sao, anh cảm thấy chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà khí chất của Tề Tiểu Tô đã thay đổi rất nhiều, khác biệt rất rõ ràng so với lần trước bị mấy cô nữ sinh kia đuổi ở trường.
Anh rất tò mò lý do khiến cô thay đổi như vậy, nhưng lại không biết chính sự tò mò đó mới là nguyên nhân khiến anh cứ bị thu hút từng chút từng chút một, đặt cô vào trái tim mình, đến khi phát hiện sức nặng của cô quá lớn thì đã không thể thoát khỏi.
Ông chủ Ô nhanh nhẹn bước lên phía trước, Nghiêm lão liền nhìn thấy ba người vốn đi theo sau ông ta, bỗng cười với người phụ nữ đang đứng sau mình nói: “Hôm nay cơn gió nào thổi cậu chủ nhà họ Bạch đến chỗ tôi thế này.”
Bà Nghiêm nhỏ nũng nịu cười, “Đúng thế. Nghe nói Bạch thiếu làm giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường cấp ba, bây giờ nhìn cũng ra dáng thầy giáo thật. Có điều, Bạch thiếu, cậu xác định là cậu làm thầy giáo sẽ không khiến các em nữ sinh không có lòng dạ nào để học hành đấy chứ?”
Bà Nghiêm nhỏ này nói chuyện thật sự hơi lẳng lơ.
Tề Tiểu Tô nhớ đến tin tức về bà Nghiêm nhỏ này mà báo chí đưa tin sau khi Nghiêm lão qua đời ba năm sau, trong lòng bỗng cảm thấy chán ngán.
Nhưng chuyện của Nghiêm gia cô không hề có chút hứng thú nào, vẫn hứng với hòn đá to kia hơn.
“Nghiêm lão khỏe không?” Bạch Dư Tây cười tươi với Nghiêm lão, nhưng chỉ hơi mỉm cười với bà Nghiêm nhỏ, cũng không trả lời câu hỏi của cô ta.
Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt không muốn tiến lên theo, nên đứng ở một bên.
Vừa rồi bà Nghiêm nhỏ nói chuyện không được Bạch Dư Tây trả lời, ánh mắt liền chuyển sang Tề Tiểu Tô. Ban đầu thoáng ngỡ ngàng vì dung mạo của cô, nhưng sau đó nhìn quần áo của cô đáy mắt lại lộ vẻ khinh thường.
“Bạch thiếu dẫn theo bạn gái đến đây à?” Cô ta nói rồi vội vàng che miệng lại. “Ôi xem tôi này, nếu để cô bé Hà Tâm kia nghe thấy câu này chắc sẽ không để yên cho tôi mất. Hà Tâm có biết cô gái này không?”
Chào hỏi Nghiêm lão xong, lúc này Bạch Dư Tây cũng không tiện tiếp tục lờ bà Nghiêm nhỏ đi nữa. Nghe xong anh thản nhiên nói, “Bà Nghiêm nhỏ thật khéo đùa, tôi và Hà Tâm là bạn bè, bạn bè sao có thể can thiệp vào các mối quan hệ bạn bè của đối phương chứ?”
Con mắt của bà Nghiêm nhỏ hơi chuyển động.
Thật ra câu nói vừa rồi của cô ta chỉ là trêu đùa thôi. Nhưng câu trả lời của Bạch Dư Tây vừa rồi thật thú vị, như vậy là không có ý phủ nhận cô gái này là bạn gái của anh ta sao? Tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Bạch Dư Tây, cậu chủ nhà họ Bạch từ trước đến nay chưa từng nghe thấy anh ta có người phụ nữ nào khác ngoài Úc Hà Tâm, chẳng lẽ cô gái này có gì đặc biệt sao?
Vừa nghĩ đến mức độ thích Bạch Dư Tây của Úc Hà Tâm, bà Nghiêm nhỏ cười thầm, uốn éo đi đến trước mặt Tề Tiểu Tô. Đưa bàn tay được cô ta chăm sóc kĩ lưỡng về phía cô, “Xin chào, hoan nghênh đến Nghiêm gia. Không biết nên xưng hô với cô đây thế nào?” Sau đó lại hơi cao giọng lên gọi: “Mang hai ly rượu lên đây.”
Cô ta có thể nhìn ra, quần áo mà Tề Tiểu Tô đang mặc là hàng giá rẻ, đắt nhất cũng không vượt quá một trăm năm mươi tệ. Loại quần áo này đối với bọn họ mà nói chính là thứ hàng vỉa hè, một cô gái như vậy thì sao có thể có được giáo dục tốt được? Đứng trước mặt cô ta nhất định sẽ lộ vẻ kém cỏi. Làm cho cô mất mặt một chút, sau này gặp Úc Hà Tâm cô ta còn có thể lôi chuyện này ra giành chút cảm tình.
Vị đại tiểu thư Úc Hà Tâm đó nhìn thì có vẻ tốt tính, thẳng thắn cởi mở, nhưng người trong giới này có ai mà không biết thực chất nội tâm con người cô ta lại vô cùng độc tài ngang ngược chứ? Bạch Dư Tây là người đàn ông mà cô ta thích, những người phụ nữ bên cạnh anh ta chắc chắn sẽ bị coi là kẻ thù.
Bạch Dư Tây nhìn về phía bên này.
Tô Vận Đạt hơi căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, ôi ôi, vừa rồi anh ta còn cảm thấy người phụ nữ này xinh đẹp nhu mì như thế sao giờ đột nhiên lại quay sang chèn ép người khác rồi?
Tề Tiểu Tô khẽ nhếch miệng, đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay bà Nghiêm nhỏ, thản nhiên nói: “Chào bà Nghiêm, tôi họ Tề, hôm nay mạo muội theo Bạch thiếu đường đột đến đây làm phiền mọi người, thật ngại quá.”
Đến cả tên đầy đủ cũng không nói ra.
Ánh mắt Bạch Dư Tây thoáng qua ý cười. Nhóc con lúc này kiêu ngạo đúng nơi đúng chỗ thật, hơn nữa, bản thân anh gọi một tiếng bà Nghiêm nhỏ không có gì sai, địa vị trong nhà họ cũng rõ ràng như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bà Nghiêm nhỏ cũng không thể vì chuyện thêm một chữ nhỏ đằng sau mà tính toán với anh. Thế nhưng Tề Tiểu Tô lại khác, thứ nhất là do còn ít tuổi, thứ hai là không hề có gia thế chống lưng, thứ ba là do đây là lần đầu tiên đến nhà người ta, lại còn là đi cùng người khác đến, nếu lúc này cũng gọi theo một tiếng “bà Nghiêm nhỏ” vậy thì quả thật có đôi chút thiếu giáo dục và quá sơ ý.
Như vậy ai cũng sẽ xem thường cô.
Hoặc nếu cô xum xoe nịnh nọt vì được bà Nghiêm nhỏ đón tiếp chính thức, khúm na khúm núm, thì cô cũng sẽ không được coi trọng.
Tề Tiểu Tô đối đáp rất bình tĩnh, không kiêu không hèn lại còn mang theo vài phần kiên cường, thật khiến người khác không thể nhìn rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng cô.
Vả lại, ngay lúc này Tề Tiểu Tô không hề giống một cô nữ sinh đang học lớp 11 chút nào.
“Ha ha, cô Tề khách sáo quá, đã đến đây là khách rồi.” Trong lòng bà Nghiêm nhỏ hơi khó chịu nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ một chút nào, cầm hai ly rượu trên khay vừa được người làm mang ra, đưa cho Tề Tiểu Tô một ly, nói: “Cô Tề là bạn thân của Bạch thiếu à?”
Tề Tiểu Tô đón lấy ly rượu, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười, giờ còn không cả nói chuyện nữa.
Bạch Dư Tây suýt chút nữa thì phì cười.
Bà Nghiêm nhỏ thầm nghiến răng, con nhóc thối tha này đúng là bình tĩnh đến mức khiến người khác chán ghét. Đến giờ cô ta mới quay sang Tô Vận Đạt đang đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô.
Vừa nhìn một cái, cô ta cũng không tránh khỏi bị lóa mắt vì vẻ đẹp trai anh tuấn của Tô Vận Đạt, nhưng sau khi nhìn kĩ quần áo anh ta đang mặc trên người lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Haizz, chỉ là một gã nghèo đẹp trai mà thôi!
“Bà Nghiêm, chúng tôi có thể xem hòn đá kia không?” Tề Tiểu Tô thấy Bạch Dư Tây đang nói chuyện với Nghiêm lão, nhất thời không để ý đến việc dẫn cô qua xem hòn đá đó, tuy rằng rất chán ghét bà Nghiêm nhỏ này nhưng cô vẫn phải hỏi.
“Cô Tề cũng biết cược đá à?” Bà Nghiêm nhỏ uống một ngụm rượu rồi nhìn cô cười.
Tất nhiên là Tề Tiểu Tô không hiểu gì cả, nhưng cô có Hệ thống mà.
Vừa nãy Hệ thống Tiểu Nhất nói có mảnh vỡ áo giáp, cũng không biết liệu có khả năng nằm trong hòn đá kia không, nếu không sao mấy người này lại phải xoắn xuýt nghiên cứu như vậy? Nếu bên trong chỉ có ngọc thạch thì có lẽ bọn họ sẽ không bối rối thế đâu nhỉ?
Đang mải miết suy nghĩ thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói đã nghe qua một lần của Vệ Thường Khuynh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.