Cuối cùng lại là Tô Vận Đạt cắn răng chịu đựng tỏ ý không muốn xuống núi.
Anh ta đã nghỉ việc rồi, nếu vừa tới đây còn chưa sờ được hòn đá nào đã bỏ về thì sau này biết phải làm sao? Lẽ nào lại phải tìm việc mới sao?
Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
Nếu nói trước ngày hôm nay Tô Vận Đạt chỉ ôm trong mình một tia hy vọng thì đến ngày hôm nay, khi gặp được đoàn người của Phố Nguyên, tia hy vọng đó liền càng trở nên to lớn hơn.
Đến chuyên gia người ta còn mời đến rồi, điều đó càng chứng minh quả núi này có phôi ngọc! Nếu giờ anh ta bỏ đi, sau này quay lại không biết chừng chỗ này đã bị nhận thầu, bị kiểm soát mất rồi, đến lúc đó chính anh ta mới là khóc không ra nước mắt. Vậy nên không cần biết thế nào cũng phải tiếp tục kiên trì, cho dù chân có gãy cũng phải tìm được hai viên phôi ngọc.
Tề Tiểu Tô nhìn cậu mình một cái, thật ra cô cũng không muốn từ bỏ như thế, mặc dù cô đã có được hai hòn đá nhưng một hòn đã bị Hệ thống hấp thụ ngay trong chớp mắt, dựa vào mức độ phá gia của Hệ thống cô cũng muốn tìm thêm vài viên nữa.
Với tình hình trước mắt, cô đã có thể hoàn toàn chắc chắn quả núi này thật sự có phôi ngọc. Nếu đã như vậy mà còn bỏ đi thì cô đúng là đồ ngốc.
“Cháu có mang theo thuốc trị thương, để cháu thoa cho cậu trước.” Cô lấy từ trong ba lô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414082/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.