Tôn Long được sắp xếp ở phòng bệnh riêng.
Cùng lúc Tề Tiểu Tô lẻn vào, dường như gã cũng vừa mở mắt ra khiến cô sợ hết hồn.
Không phải là bị đâm hai nhát, vết thương rất nghiêm trọng sao? Sao lại không bị hôn mê? Uổng công cô vừa rồi cứ lo lắng u sầu mãi, nếu gã mà hôn mê thì làm sao cô hỏi chuyện được chứ.
Cô bước lại gần giường bệnh, còn chưa nói gì, Tôn Long đã mấp máy đôi môi khô nứt, hơi thở rất nặng nề, nhưng tốc độ nói vẫn rất nhanh: “Xóm Bách Gia, số 301 nhà 80, phía sau đầu giường có khoét một cái hốc, tiền ở trong đó, có 8 vạn, 5 vạn trả cháu, nhờ cháu, làm ơn giúp tôi, đưa 3 vạn còn lại cho mẹ tôi, chìa khóa ở trong giầy tôi.”
Nói xong câu này, căn bản không có thời gian cho cô kịp hỏi đến nửa câu, mắt gã đã nhắm nghiền lại.
“Tôn Long!” Tề Tiểu Tô đưa tay vào mũi gã kiểm tra, cảm nhận được gã còn hơi thở mới thở phào một hơi.
Cô cũng không dám ở lại đây lâu, mò lấy chìa khóa trong giày gã rồi lập tức lách người ra khỏi phòng bệnh.
Lúc vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, tim cô đập mạnh như đánh trống. Cô đứng ven đường, nhìn lại về phía cửa bệnh viện, đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Cô có dự cảm, kiếp này cô sẽ sống phức tạp và kinh hãi hơn kiếp trước rất nhiều.
Giờ đã hơn sáu giờ rồi, thời gian của cô không nhiều, lại không muốn nhờ Bạch Dư Tây lái xe đưa cô qua đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414058/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.