Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau
Tối... - Thưa tam thiếu phu nhân... Tên vệ sĩ hớt hải chạy vào. - Có chuyện gì sao?? Dương Tuyết ngồi ăn vặt và xem chương trình trên ti vi cùng Dương Hoắc Nam. - Dạ... thưa tam thiếu phu nhân... quản gia Ngải Linh ngất rồi ạ! - Ồ~ vậy sao? Dương Tuyết bình thản trả lời. Aizz... vị tam thiếu phu nhân này thật hung mãnh a~ sao lại có thể vô tâm như vậy chứ. - Dạ... có nên đưa quản gia vào trong biệt thự không ạ?? Tên vệ sĩ áo đen liếc nhìn khuôn mặt của Dương Tuyết mà hỏi. - Cô ta hét được bao nhiêu lần rồi? Cái này... - Sao? Được bao nhiêu lần rồi? Dương Tuyết liếc nhìn khuôn mặt của tên vệ sĩ. - Không nghe vợ tôi hỏi gì hả? Dương Hoắc Nam cau mày nhìn khiến cho tên vệ sĩ đó sợ. - Dạ... quản gia Ngải Linh mới hét được tất cả từ sáng đến tối là hơn 465 lần. Nhưng đó không được uống nước và ăn nên bị ngất xỉu ạ. - Ồ! Vậy sao? Vậy thì để cô ta nằm đó cho đến khi nào hét đủ thì thôi. - ...- Tên vệ sĩ Tốt nhất là không nên đụng vào vị thiếu phu nhân này. - ...- Dương Hoắc Thành ngồi uống cafe cũng không làm gì được. - ...- đám người hầu lặng lẽ đi làm việc của chính họ. - Vợ đúng là thiên tài a~ Chỉ có cái tên cuồng vợ Dương Hoắc Nam kia là ngồi cười haha hihi với Dương Tuyết. - Đương nhiên... tôi hiền để cho mấy người bắt nạt tôi à. - ...- tất cả mọi người ở gần đó đều có một suy nghĩ. Nếu cô mà hiền thì chúng tôi chính là thiên thần đấy ạ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau