Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau
Sau khi Dương Tuyết cùng với Dương Hoắc Thành bước vào căn biệt thự màu trắng ảm đạm. Ngải Linh tức giận từ dưới đất đứng lên. Ánh mắt độc ác nhìn theo Dương Tuyết và Dương Hoắc Thành. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Dương Tuyết đã chết cả hàng ngàn lần. - Cô cứ đợi đó. Đã bước vào căn biệt thự này rồi thì tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ. Do cô ta cứ nhìn chăm chú vào bước đi của Dương Tuyết mà không để ý rằng Dương Tuyết đã quay lại và nhếc mép nhìn. Ý muốn nói là" cứ đến mà hãm hại tôi. Tôi sẽ sẵn sàng với loại độc ác như cô". - Vợ ơi... đợi chồng với. Dương Hoăc Nam lẽo đẽo đi theo như một cái đuôi nhỏ khiến cho Dương Tuyết cảm thấy buồn cười vô cùng. - Thưa thiếu gia và phu nhân! Đây là phòng của hai người ạ. Phu nhân??? À quên mất. Ngày mai phải đi đăng kí kết hôn với tên này. Bây giờ trốn có kịp không?? T.T - Cô đừng gọi tôi là phu nhân. Hiện giờ tôi chưa phải là phu nhân của các người. Cô cứ gọi tôi là Dương Tuyết. - Nhưng đây là lệnh của đại thiếu gia thưa phu nhân. - Là cái tên tự luyến đó hả?? - ???- người hầu Ngọc Anh. - Vợ ơi chồng muốn ngủ. Dương Hoắc Nam dụi dụi mắt như một đứa trẻ. Ngáp một cái tỏ vẻ mình đã mệt. - À! Ngọc Anh, phòng của tôi đâu? - Dạ thưa phu nhân, cô và thiếu gia là chung một phòng ạ. - WHAT THE F*CK!! Ngải Linh cùng lúc đó bước lên lầu. Nghe Ngọc Anh nói vậy liền hét lên giống với Dương Tuyết. - ------------------
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau