Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau
Sau khi trừng mắt với ả ta, Dương Tuyết liền vặn vẹo tay phát ra những tiếng kêu răng rắc. - Vợ... vợ ơi, em có sao không? Dương Hoắc Nam từ bên trong xe chạy ra chỗ cô để đỡ cô đứng lên nhưng lại bị cô nói. - Nếu anh bước qua đây thì tôi sẽ bỏ đi thật đó. - Không... chồng... chồng sẽ đứng yên mà. Dương Hoắc Nam lo lắng đứng yên, sợ cô đi mất. Nói chuyện với Dương Hoắc Nam xong. Dương Tuyết quay lại nhìn ả ta, lãnh đạm hỏi. - Tôi làm gì cô?? - Cô còn dám mạnh miệng. Cô cướp anh Nam của tôi. - Cướp? Hahaha... Cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt với Dương Tuyết tôi đây?? - Cô... Ngải Linh cứng họng. - Còn nữa... Dương Tuyết bước lại gần Dương Hoăc Nam đang đứng đơ ra. Tay Dương Tuyết nắm lấy cổ áo của anh kéo sát vào hôn nhẹ lên môi anh. Dương Hoắc Nam lợi dụng thời điểm này liền ôm chặt Dương Tuyết và hôn thuần thục. Sau đó buông cô ra mà mặt còn cười hahahihi Hừ... tên biến thái này. - chát... Một cái tát lại bay vào mặt cô. Lần Dương Tuyết không nhịn nữa. Khuỷu tay của cô dùng lực một chút đấm ngay trúng khuôn mặt chát đầy phấn son của cô ta. Khiến cô ta bị lớp trang điểm biến dạng thành một kẻ hề. - Á... Tiếng hét của ả ta vang lên khiến đám người hầu hết hồn và cũng có một chút hả giận. Coi như đáng đời với sự hống hách của ả ta. - Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không dễ bị mấy người bắt nạt đâu. À mà quên... tôi nói cho cô biết, tôi chính là tam thiếu phu nhân. Dương Tuyết cúi mặt xuống cầm lấy cái cằm phẫu thuật chỉnh sửa của ả ta. Hất mạnh một phát làm cho ả té nhào xuống đất. - Chào... chào phu nhân... em là Ngọc Anh. Xin phu nhân cùng với thiếu gia lên phòng ngỉ ngơi ạ. - OK- Cả 2 đồg thanh đáp lại. - ------------- =(^.<0)=
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau