Phó Hàn Giang hơi dùng sức ấn lên xương cánh bướm của Lộc Xuyên.
Lộc Xuyên nhịn đau bóp chặt cánh tay Phó Hàn Giang, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng ra, để lộ thời cơ cho Phó Hàn Giang chớp lấy.
Mẹ tên háo sắc nhà anh!!
Xương cánh bướm của Lộc Xuyên đau đến hít hà, trong miệng lại bị ngang ngược tùy ý chiếm đoạt, càng quấy không ai sánh nỗi.
Đến khi trong miệng tràn ra vị gỉ sắt tanh ngọt, Lộc Xuyên rơm rơm nước mắt, Phó Hàn Giang mới khó khăn nhả ra.
"Đau à?" Xoa xoa vết máu trên môi anh đào của Lộc Xuyên, mặt Phó Hàn Giang không chút biểu tình.
Lộc Xuyên không nhìn ra Phó Hàn Giang đây là có ý gì, dứt khoạt rụt cổ giả chết.
Thấy Lộc Xuyên không nói lời nào, Phó Hàn Giang cũng không miễn cưỡng, hắn dùng sức hút. Mút gáy Lộc Xuyên một cái, nhìn vệt đỏ hoa lệ kia, khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, sau này mỗi ngày em đều sẽ đau như thế, đây là cái giá của việc làm người tình."
Hùng Du Du đứng một đống bên cạnh không biết phải làm sao, chỉ có thể như con ngựa nhỏ hèn mọn đứng bên xe hơi.
50 vạn của cô, đừng có đến miệng rồi bay đi nhá?!
Cửa kính dần hạ xuống, Phó Hàn Giang mi mục sắc bén, trong mắt không chút cảm xúc.
Hắn liếc nhìn Hùng Du Du một cái, không nhanh không chậm nói.
"Ngày mai cô gửi số thẻ ngân hàng qua đây, sẽ có người chuyển tiền cho cô."
Hùng Du Du chỉ cảm thấy mình được cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống nện cho nở hoa, hận không thể chắp tay quỳ xuống bái lạy Phó Hàn Giang.
"Cảm ơn ông chủ! Người tốt cả đời bình an!" Hùng Du Du dư quang liếc nhìn khuôn mặt trong xe, chỉ thấy Lộc Xuyên quần áo xộc xệch, trên gáy có một quả dâu tây cực kì rõ ràng.
Trong nháy mắt, Hùng Du Du đã hiểu ra mọi chuyện.
Tên nhóc này thật sự là cậu vợ nhỏ bỏ trốn của tổng tài bá đạo! Chuyện tình trai này đúng là kích thích quá đi!!!
Lúc gần đi, Hùng Du Du còn không quên cao giọng hô to: "Ông chủ dũng mãnh tựa Viagra*!!!"
Lộc Xuyên ngồi trên xe nghe thấy câu nói kia của Hùng Du Du, không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, con ngươi liễm diễm tràn ngập ý cười sung sướng, trong trẻo như viên ngọc xinh đẹp đã được mài dũa đặt giữa hồ nước.
Đây là lần đầu tiên Lộc Xuyên tươi cười nhẹ nhàng như thế trước mặt hắn.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc này, Lộc Xuyên trước mắt hắn mới là chân thật, mới tràn đầy nhựa sống.
"Vui đến vậy à?" Phó Hàn Giang híp mắt, bẹo má Lộc Xuyên một cái, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, sau đó hơi cúi người xuống: "Hy vọng đêm nay, em còn có thể cười được."
.................
Lộc Xuyên bị Phó Hàn Giang mang về căn biệt thự hai người từng sống chung trước kia.
Nhìn cách bày trí quen thuộc, Lộc Xuyên nheo nheo mắt, khóe mắt bỗng nhìn thoáng qua chiếc áo khoác lông treo trên giá.
Đó là chiếc áo khoác trong một video nước ngoài mà cậu rất thích vào mùa đông năm trước, Phó Hàn Giang đến mắt cũng không thèm chớp, tự mình ngồi máy bay mua chiếc áo kia về cho cậu.
Chỉ tiếc là sau khi cậu rời đi, chiếc áo khoác kia chưa bao giờ có cơ hội được mặc vào.
"Anh như thế này có tính là kim ốc tàng kiều không?"
Để giảm bớt áp lực trong người, Lộc Xuyên tùy tiện kiếm một chủ đề.
Phó Hàn Giang không hề bỏ qua chút cảm xúc nào trong mắt Lộc Xuyên, hiếm thấy cong cong khóe môi.
"Người tình không phải là để giấu à?"
Hắn đã từng nâng niu, ấp ủ Lộc Xuyên trong lòng mà yêu, nhưng chính cậu là người bóp nát tình yêu đó, bước vào vũng bùn.
Cậu ấy có cảm thấy đau khổ không?
Lộc Xuyên hơi ngồi dậy, cậu còn để chân trần, ánh mắt mị hoặc mê ly, môi anh đào hé mở, ngữ khí như lan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]