Sắc trời đã sáng rõ, sau trận đảo lộn vừa rồi thì đã đến giờ Tỵ, lúc Mộ Dung Tình quay lại viện của lão phu nhân, một đám khách đã tụ tập đông đủ.
Khi Mộ Dung Tình xuất hiện, yến tiệc vốn dĩ đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh.
Nàng mặc một bộ Thủy Vân Sam màu tím nhạt, búi tóc Lưu Vân Kế, những sợi tua màu tím rủ xuống trán, khẽ đung đưa theo từng gót sen của nàng.
Mộ Dung Tình bước từng bước, trong đại sảnh yên tĩnh lập tức truyền đến những tiếng bàn tán không dừng.
“Không phải nói rằng còn có mấy ngày nữa mới qua thời gian chịu tang ư? Sao lại ăn mặc như vậy…”
“Đúng thế! Mới qua lễ cập kê, cũng chưa có hôn phối, chẳng lẽ lo lắng quá nên phải dùng hạ sách này? Nhân hôm nay tuyển một người rể hiền?”
“Còn phải nói à? Ngươi nhìn Nhị tiểu thư ăn mặc tố nhã đi, trong khi Đại tiểu thư thì…”
Tiếng bàn tán vẫn tiếp diễn, Mộ Dung Tình mắt điếc tai ngơ, lập tức đi đến trước mặt lão phu nhân: “Để nội tổ mẫu đợi lâu rồi!”
Khi Mộ Dung Tình đi vào phòng tiệc, đôi mắt của lão phu nhân hiện lên chút áy náy; đợi Mộ Dung Tình đến gần, lúc này bà mới thương tiếc kéo tay Mộ Dung Tình, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh: “Ta vốn lo lắng rằng mấy năm nay con không có bộ y phục nào màu sắc tươi sáng hơn để thay cả!”
Giọng nói của lão phu nhân không to cũng không nhỏ, nhưng đã ngăn lại cuộc bàn tán của mọi người.
Câu này của lão phu nhân là có ý gì?
“Lễ vật tặng lão phu nhân cái nào cũng đều là bảo bối! Lễ vật hai vị tiểu thư tặng lão phu nhân vẫn chưa lấy ra cho mọi người thưởng thức đâu!” Trong không gian yên tĩnh, từng câu mà Liễu Thanh nói, rất rõ ràng.
“Đúng vậy! Tâm ý của hai đứa nhỏ đều khiến ta vui mừng. Không bằng mang thọ lễ của hai đứa ra cho các vị phu nhân, các vị tiểu thư ở đây xem chút! Hai đứa nha đầu này của ta tài sơ học thiển, tay nghề tuy chưa đến được Đại Nhã Chi Đường(*) nhưng có một lòng hiếu tâm! Hôm nay bà lão ta vui vẻ, khiến cho chư vị chê cười rồi!”
(*) Sảnh đường tao nhã. Ẩn dụ cho yêu cầu cao, cảnh giới hoàn hảỏ.
“Lão phu nhân nói đùa, danh tiếng của Đại tiểu thư nổi khắp kinh thành, không thua gì ‘Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ’ của phu nhân năm đó! Nhị tiểu thư cũng là một người tài!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Lão phu nhân có hai vị tiểu thư hiếu thuận như thế, thật đúng là có phúc!”
Từng câu từng chữ khách khí, tuy nghe có vẻ thiếu chân thành, nhưng trong ngày vui thế này, ai mà không thích nghe điều hay?
Bên ngoài vẻ mặt của lão phu nhân vẫn điềm đạm với nụ cười khả ái nhưng trong lòng thì cười nhạo. Hừ, một đám người đến xem chuyện cười, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì là độc nhất vô nhị!
Khóe mắt thấy có một người bước đến, Mộ Dung Tình ngước mắt lên, thấy Liễu Thanh bưng hai cái hộp, mang đến trước mặt lão phu nhân.
Trên bàn, mấy chiếc hộp chồng lên nhau, trên những chiếc hộp gấm đều thêu chữ “Phúc Thọ An Khang”, nhìn chữ thêu cũng là kỹ năng thêu hiếm có! Liễu Thanh dường như muốn để mọi người nhìn rõ hơn nên để riêng hai cái hộp; bấy giờ mới nhìn ra, trên chiếc hộp gấm đỏ thẫm vừa bị chiếc hộp khác đè lên ban nãy có viết một chữ “Thọ” to lớn với bút pháp cứng cáp, thể hiện người viết có một kỹ năng thư pháp lợi hại!
Tầm mắt của Mộ Dung Tình nhìn về phía Mộ Dung Vũ lúc này đang không vui; nghĩ lại, chữ viết này, hẳn là do Mộ Dung Hạo viết!
Sau khi đặt hai chiếc hộp lên bàn, Liễu Thanh thản nhiên vòng ra phía sau lão phu nhân, đứng bên cạnh chiếc hộp gấm có viết chữ “Thọ”.
“Mở ra đi!”
Đợi lão phu nhân mở lời, Liễu Thanh liền cầm lấy hộp gấm lớn màu đỏ, lấy mấy bức tranh bên trong ra: “Đây là bức họa Trăm Tử Ngàn Tôn do Nhị tiểu thư vẽ!”
Giọng nói nhẹ nhàng giới thiệu, theo động tác của Liễu Thanh và Liễu Hồng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào bức họa.
Tất cả đều cảm thấy thất vọng!
Cũng chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi, không phải được vẽ từ tay vị danh gia nào, cũng chẳng phải có một không hai!
Tuy nhiên, thất vọng thì thất vọng, nhưng họ không thể không khen ngợi.
“Lão phu nhân thật có phúc, từng nét bút của Nhị tiểu thư đều chứa đầy hiếu tâm!”
“Đúng vậy! Chỉ là không biết, Đại tiểu thư tặng vật gì thế?”
“Nha đầu Vũ Nhi vì bức họa này mà khổ tâm học tập mấy tháng! Lễ vật mà Tình Nhi đưa, cũng vất vả mấy tháng mới hoàn thành!” Lão phu nhân thấy mọi người dối lòng nói ra những lời kia, giọng lại ngập tràn vui vẻ.
Khi nghe nói thọ lễ của Mộ Dung Tình tặng cũng là đồ tự làm, mọi người lập tức cảm thấy nhàm chán! Tuy Đại tiểu thư cũng nổi danh bên ngoài, nhưng chung quy không phải tác phẩm danh gia, cho nên không khơi gợi được sự hứng thú của mọi người!
Tuy nhiên, khi Liễu Thanh và Liễu Hồng mở bức tranh thêu ra, những người vốn dĩ thiếu hứng thú đều trợn tròn mắt.
“Đây là kỹ thuật thêu hai mặt, không ngờ nha đầu Tình Nhi này lại được Thanh Nhã chân truyền cho! Đúng là làm ta kinh ngạc!” Vẻ mặt lão phu nhân đầy nhân hậu, khi nhìn về phía Mộ Dung Tình có chút thương xót.
Thanh Nhã, là tên của mẫu thân Mộ Dung Tình, Tô Thanh Nhã!
“Đúng vậy! Vì thêu bức tranh này mà Đại tiểu thư đã thức trắng suốt bao đêm, còn đến chùa Phổ Thiên cầu đại sư Vô Ngộ đích thân khai quang cho bức tranh!” Liễu Thanh tiếp chuyện, quay mặt thêu phật Di Lặc ra cho mọi người xem.
Bỗng chốc, trong yến hội từng tiếng ngạc nhiên, hít không khí và cảm thán vang lên. Nhưng không thấy ai nói gì nữa.
Mộ Dung Vũ tức giận nắm chặt khăn gấm trong tay, đôi mắt oán hận nhìn Mộ Dung Tình.
Đáng ghét! Đáng ghét! Không dưng lại lấy bức họa của nàng ra trước cho người ta nhạo báng, rồi lấy bức thêu hai mặt của Mộ Dung Tình ra để đảo ngược tình thế! Đây rõ ràng là cười nhạo nàng không có tài cán gì!
Một bàn tay nhẹ nhàng đè nặng lên bàn tay đang nắm chặt khăn gấm của Mộ Dung Vũ, khi Mộ Dung Vũ liếc mắt qua thì thấy Ninh di nương nhìn nàng lắc đầu, ra hiệu cho nàng tạm thời bình tĩnh!
Tầm mắt của Ninh di nương chuyển đến bộ y phục Thủy Vân Sam gây chú ý của Mộ Dung Tình, ánh mắt bà ta lóe lên một tia hung ác. Đừng tưởng rằng có lão phu nhân chống lưng thì có thể chặn được cái miệng sâu hoắm này! Nếu như cách ăn mặc ngày hôm nay của Mộ Dung Tình bị đồn thành một chuyện khác, thanh danh của Mộ Dung Tình tất bị hủy hoại!
Đương nhiên Mộ Dung Tình cảm nhận được ánh mắt hung ác của bà ta. Khi nàng nhìn lại Ninh di nương, bà ta đã bưng trà, rũ mắt im lặng uống, như thể ánh mắt hung ác ban nãy không phải của mình.
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn bộ y phục nhạt màu đơn giản của Mộ Dung Vũ kia, mắt nàng ánh lên một nụ cười mỉa.
Lúc này Mộ Dung Tình đã hiểu rõ, trong hồ lô của Ninh di nương bán dược gì!
Đầu tiên là để cho Mộ Dung Tình và Mộ Dung Vũ “có duyên” gặp nhau ở trên đường, chờ tới lúc nàng đến chỗ của lão phu nhân dâng lễ vật xong, Ninh di nương và hai người kia lại cùng nhau đến tặng lễ!
Tuy lễ vật của họ không độc đáo như của Mộ Dung Tình, nhưng một phó Ngọc Quan Âm, một phó Ông Thọ Tinh, cùng với một bức họa Trăm Tử Ngàn Tôn mà Mộ Dung Vũ tự vẽ, cũng đã làm cho lão phu nhân vui vẻ!
Chỉ cần lão phu nhân đang vui, Mộ Dung Vũ nhắc đến quần áo của Mộ Dung Tình mặc quá đơn giản, không thích hợp mặc vào hôm nay; hiển nhiên lão phu nhân cũng sẽ không vui!
Hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu nhân, lão phu nhân mặc một bộ y phục nhìn rất hợp với không khí vui mừng, Mộ Dung Tình lại chỉ ăn mặc đơn giản tao nhã, thấy thế nào cũng không hợp lễ nghĩa!
Ninh di nương hiểu rõ Mộ Dung Tình, chắc chắn đoán được Mộ Dung Tình sẽ về phòng thay quần áo, thế nhưng ngày hôm nay, cho dù nàng có mặc gì cũng sẽ không phù hợp! Kết quả lỗi sai đều thuộc về nàng!
Khi Mộ Dung Tình trở về thay quần áo, Mộ Dung Vũ cũng đã đổi thành bộ tố trang nhạt màu này.
Như vậy, Mộ Dung Tình đã trở thành kẻ bất hiếu khi thân đang chịu tang cho mẫu thân; hôm nay có người ngoài ở đây cũng không biết chừng mực, ngày thường chỉ sợ càng không đúng mực! Mà Mộ Dung Vũ thân là thứ nữ lại biết thủ lễ nghĩa, chỉ mặc tố trang!
Điều này sẽ khiến cho mọi người hiểu rằng, hài tử không có mẫu thân thì sẽ không biết đúng mực! Mà Ninh di nương là mẫu thân của Mộ Dung Vũ, chắc chắn sẽ nhắc nhở Mộ Dung Vũ; mà bản thân Mộ Dung Tình lại là đích nữ, thân phận của Ninh di nương không bằng Mộ Dung Tình, tất nhiên không tiện nhiều lời.
Nếu chuyện hôm nay mà thành công, sợ là không chỉ có song hỉ lâm môn mà còn là tam hỉ lâm môn rồi!
Đại thọ của lão phu nhân, Tử Nhi hoặc Bích Nhi làm thông phòng cho phụ thân, Ninh di nương lên phù chính(*)!
(*) Thiếp lên vợ cả.
Hừ! Nhìn như là một việc vô ý của một đứa trẻ, nhưng lại như những móc xích nối với nhau dồn ép đến sơn hà!
Tuy rằng Ninh di nương lên kịch bản nhanh như gió, nhưng cũng thất bại trong gang tấc! Ninh di nương đã bỏ qua một mấu chốt: Ba năm trở lại đây, tuy nàng cũng có thêm đồ mới, nhưng do vẫn đang trong kỳ chịu tang, nên y phục hoàn toàn giản dị thanh nhã! Kể cả trong ngày lễ cập kê, nàng cũng chỉ mặc một bộ quần áo nhạt màu! Vì thế đương nhiên trong lễ đại thọ của lão phu nhân hôm nay nàng không có y phục nào phù hợp để thay!
Mà kiện y phục rực rỡ duy nhất nàng có bây giờ chính là Thủy Vân Sam do mẫu thân để lại. Năm đó bộ y phục này được Thái hậu ban thưởng cho mẫu thân! Cho dù hôm nay nàng có mặc, người khác cũng không dám nói nửa câu chê cười!
Hơn nữa, tuy Ninh di nương không biết chuyện nàng không có y phục sặc sỡ nhưng lão phu nhân lại biết rất rõ ràng! Đầu tiên nội tổ mẫu bảo nàng về thay quần áo, sau đó phái Liễu Thanh tới thúc giục; điều này cũng nói lên được việc nàng mặc Thủy Vân Sam là ý của lão phu nhân.
Nghĩ đến đây, chắc hẳn lão phu nhân đã xem thấu trò xiếc của Ninh di nương, nhưng không muốn ngày đại hỉ thêm đen đủi cho nên mới không so đo với bà ta!
Tầm mắt nàng bắt gặp chiếc kẹp tóc quấn sợi đồng bắt mắt trên đầu Liễu Thanh. Mộ Dung Tình nở một nụ cười rạng rỡ.
Lúc trước nàng còn nghi ngờ Liễu Thanh có dính dáng gì đấy với Ninh di nương. Giờ xem ra lời nhắc nhở ấy, một nửa xuất phát từ ý của lão phu nhân, một nửa là công của chiếc kẹp tóc cuốn sợi đồng kia!
Nếu không có ý của lão phu nhân, Liễu Thanh nào dám trắng trợn đeo chiếc kẹp tóc kia trên đầu chứ?
“Lão phu nhân thật đúng là có phúc!” Giọng nói điềm đạm, ngay cả tiếng tán thưởng cũng nhẹ nhàng.
Không có người nịnh hót, cũng không có ai trào phúng.
Ban nãy vì những người khác tranh nhau nịnh nọt nên không rõ, bây giờ nghe đến thật là lạ tai.
Mộ Dung Tình tò mò, nhìn về phía vị phu nhân vừa cất lời. Bà mặc một bộ áo xanh đuôi Khổng Tước, theo động tác bưng trà, màu sắc của đuôi Khổng Tước trên tay áo lộ ra ánh sáng lấp lánh. Trên đầu đội Tứ Trảo Kim Phượng Tán(*),tua rua màu tử kim rũ ở giữa trán, khiến cho dung nhan đoan trang của bà càng thêm quý khí nghiêm cẩn.
(*) Kẹp tóc hình bốn chiếc móng vuốt của Phượng Hoàng làm bằng vàng.
Người mặc Khổng Tước Sam, đầu đội Phượng Hoàng Tán, chẳng lẽ đây là Nhất phẩm phu nhân của đương triều, Lăng phu nhân?
Ở trên đời này, ngoài Lăng phu nhân ra, ai có thể mang Tứ Trảo Phượng Hoàng Tán đeo ở trên đầu sau Hoàng hậu chứ?
Lăng phu nhân là thân muội của Hoàng đế đương triều, đến tuổi cập kê thì nhận được thánh chỉ tứ hôn với Trấn Quốc Đại Tướng quân hơn bà mười mấy tuổi.
Nửa năm sau, Trấn Quốc Tướng quân có ý đồ mưu phản, nhanh chóng bị phán chém đầu; còn Lăng phu nhân thì được phong làm nhất phẩm phu nhân. Phủ Tướng quân được ban cho Lăng phu nhân, sửa thành phủ Nhất phẩm phu nhân!
Chuyện năm đó đã làm triều đình kinh sợ, mọi người còn chưa rõ đầu đuôi, Hoàng đế đã sấm rền gió cuốn(*) hoàn thành chuyện này! Về sau mọi người sợ dây vào lửa, đương nhiên không dám nói bừa!
(*) Mô tả việc thực hiện chính sách, pháp luật,... một cách chặt chẽ và nhanh chóng.