Thấy Mộ Dung Tình im lặng sau khi nhắc tới Bích Nhi, Phương ma ma đang định nói tiếp, bỗng nhiên xoay người quát lên một tiếng: “Kẻ nào đang lén lút vậy?”
Tiếng quát này khiến tất cả người trong phòng lập tức ngước mắt lên.
“Phương ma ma chớ trách, lão phu nhân thấy Đại tiểu thư chưa đến, cho nên mới phái nô tỳ đi xem một chút!” Giọng của Liễu Thanh từ ngoài rèm truyền đến.
“Còn quỳ ở đó làm gì? Không mau đứng lên!” Phương ma ma vội vã khẽ giọng quát Ngọc Nhi, đồng thời nâng bước đi ra cửa.
Ngọc Nhi bị Phương ma ma khiển trách nên vội vàng đứng dậy, lau nước mắt, cúi đầu đứng sau Mộ Dung Tình.
Nhìn thấy Liễu Thanh được Phương ma ma đón vào, Mộ Dung Tình mỉm cười: “Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta đang lo âu không biết mặc gì mới thích hợp!”
Liễu Thanh và Liễu Hồng là chị em song sinh, hai người tâm tư tinh tế, rất được lòng lão phu nhân!
Nghe Mộ Dung Tình nói vậy, khuôn mặt tươi cười của Liễu Thanh hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại: “Nô tỳ biết Đại tiểu thư đang rất khó xử, nhưng với tài trí không thua kém gì phu nhân của Đại tiểu thư, ta nghĩ tiểu thư có thể hóa giải được cửa ải trước mắt!” Nói xong liền nhìn quần áo trên giường.
Bộ y phục màu hồng nhạt, phía trên thêu rất nhiều đóa hoa tử kinh, nở rộ từ đáy áo đến vai. Cổ tay áo được viền bằng vàng, bao bọc bởi những viên ngọc trai đều tăm tắp, trông rất đẹp mắt. Ngoại trừ có hoa tử kinh nở rộ và ngọc trai xinh đẹp điểm xuyết, thì kiểu dáng của bộ y phục cũng không cầu kỳ, màu sắc cũng vô cùng thanh nhã.
“Còn nhớ, trước khi phu nhân qua đời, điệu nhảy ‘Thủy Vân Gian’ chính là giai thoại thế gian!” Liễu Thanh chỉ nói một câu như vậy đã rời mắt đi, không đánh giá thêm về bộ trang phục, hành lễ với Mộ Dung Tình: “Có khách từ Trác Vương phủ đến, nô tỳ phải trở về hầu hạ lão phu nhân. Đi trước cáo lui! Thỉnh Đại tiểu thư nhanh chóng thay y phục, đến đón khách trong viện của lão phu nhân!”
“Làm phiền tỷ tỷ!” Mộ Dung Tình nháy mắt với Phương ma ma, Phương ma ma vội lấy từ trong lòng ra mấy lượng bạc vụn, đến trước mặt Liễu Thanh: “Làm phiền Liễu cô nương!” Vừa nói vừa nhét vào tay Liễu Thanh.
Liễu Thanh ước lượng có bao nhiêu bạc, nói khách khí mấy câu với Phương ma ma rồi xoay người trở về.
Gần đến cửa, Liễu Thanh dừng bước chân, quay người lại, đối diện với Mộ Dung Tình, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư có biết chuyện năm đó phu nhân không muốn lão gia nhận nha hoàn thông phòng không?”
Mộ Dung Tình nhướng mày, nhìn Liễu Thanh với vẻ mặt khó hiểu: “Tỷ tỷ có ý gì?”
“Lão phu nhân chỉ mong con cháu đầy đàn!” Nói xong, Liễu Thanh dừng một chút, tựa hồ đang do dự có nên tiếp tục nói hay không.
“Cẩm ma ma, mang cho ta chiếc kẹp tóc quấn sợi đồng mà ta mới làm, chưa đeo bao giờ tới đây!” Liễu Thanh do dự, nhưng Mộ Dung Tình biết chắc những gì Liễu Thanh sắp nói ra rất quan trọng!
Thậm chí Mộ Dung Tình có thể kết luận rằng cảm giác bất an trong lòng nàng hôm nay cũng liên quan đến chuyện Liễu Thanh muốn nói.
Cẩm ma ma nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy chiếc kẹp tóc từ trong hộp trang sức ra. Khi Cẩm ma ma mang chiếc kẹp tóc tới, đôi mắt Liễu Thanh lập tức sáng ngời.
Món trang sức này Liễu Thanh biết. Đại tiểu thư là đích nữ, chi phí ăn mặc tất nhiên tốt hơn thứ nữ rất nhiều, ngay cả đồ trang sức cũng có chất lượng tốt nhất.
Dưới kỹ thuật tinh xảo, chiếc kẹp tóc được chạm khắc như một bông ngọc lan đang nở rộ với một viên ngọc thạch trắng như tuyết khảm ở giữa; tổng thể chiếc kẹp tóc vừa thanh nhã mà lại không mất đi sự cao quý, khiến người khác vô cùng yêu thích!
“Tỷ tỷ là bộ mặt bên cạnh lão phu nhân, tất nhiên có không ít đồ tốt, chiếc kẹp tóc này của ta, chỉ sợ không lọt vào mắt tỷ tỷ!” Cầm chiếc kẹp từ tay Cẩm ma ma, Mộ Dung Tình đứng dậy, tự tay đeo lên cho Liễu Thanh.
“Đại tiểu thư làm nô tỳ khiếp sợ rồi! Người ban thưởng vật này là quá lớn, nô tỳ nào dám nhận lấy?” Vừa nói, Liễu Thanh vừa vội vàng giơ tay lên định gỡ chiếc kẹp tóc từ trên đầu xuống.
“Dung mạo của tỷ tỷ vô cùng mỹ miều, chẳng lẽ lại chê chiếc kẹp này của ta? Hay sợ chiếc kẹp hạ thấp khí chất của tỷ?” Mộ Dung Tình chặn lại tay của Liễu Thanh, lời nói có chút tinh nghịch.
“Đại tiểu thư đùa giỡn nô tỳ rồi. Nô tỳ cùng lắm chỉ được xem là ưa nhìn, đâu thể bằng mấy người nha đầu thủy linh thanh tú bên cạnh Đại tiểu thư chứ! Hơn nữa Đại tiểu thư còn xếp hạng thứ ba trong mười đại mỹ nhân kinh thành! Ở trước mặt Đại tiểu thư, nô tỳ nào dám nhận hai chữ ‘mỹ miều’ đây?”
“Tỷ tỷ đừng khiêm tốn. Kể từ khi mẫu thân ta mất, tỷ tỷ đã ở trước mặt lão phu nhân nói nhiều điều tốt về ta. Về tình về lý, lễ vật này, đương nhiên phải tặng tỷ!”
Sau khi khách khí, Mộ Dung Tình chuyển sang chuyện chính: “Có lẽ tỷ tỷ không biết, hôm nay khi vừa tỉnh dậy, tâm trạng ta đã bất an rồi…”
Lời nói của Mộ Dung Tình mang theo chút u sầu, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút lo lắng. Nhìn thấy Mộ Dung Tình như vậy, Liễu Thanh khẽ thở dài trong lòng. Nàng đưa tay lên sờ chiếc kẹp tóc trên đầu, đôi mắt lấp lánh.
“Tỷ tỷ cũng biết, sau khi mẫu thân ta qua đời, mỗi bước đi của ta trong phủ, từng bước chật vật…”
“Nô tỳ không dám nói bừa! Lão phu nhân cũng biết Đại tiểu thư rất ưu phiền, nên mấy năm qua đã giải quyết nhiều chuyện, tuy nhiên còn những góc tối không truy quét được, chỉ hy vọng Đại tiểu thư mắt thanh mục sáng, tự mình xử lý!”
Nói đến đây, Liễu Thanh tự biết hôm nay đã nói quá nhiều, hướng Mộ Dung Tình thi lễ, nói một câu cuối cùng: “Sáng nay nhất đẳng nha hoàn Bích Nhi và Tử Nhi bên cạnh Đại tiểu thư đã bị triệu đến hỗ trợ tiền viện, Đại tiểu thư càng nên chú ý hơn người bên cạnh!”
Nói hết câu, Liễu Thanh không nói gì nữa mà lại thi lễ: “Nô tỳ cáo lui!”
Mộ Dung Tình biết Liễu Thanh nói được nhiều như vậy đã không dễ, nàng rất cảm kích, đích thân đưa Liễu Thanh ra ngoài cửa: “Thỉnh tỷ tỷ báo với nội tổ mẫu một câu, ta sẽ tới sau!”
“Vâng! Nô tỳ cáo lui!”
“Đại tiểu thư, xem ra hôm nay không được yên ổn rồi!” Trở lại phòng, Mộ Dung Tình nhìn quần áo trên giường, ánh mắt hơi tối, Phương ma ma cau mày, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Sáng sớm Tử Nhi đã đi tới phòng bếp, sau đó lại bị phái đi tiền viện. Vừa nghe nha đầu làm ở tiền viện nói rằng Bích Nhi đến tiền viện, nhưng thật ra có gặp qua!”
Tiệc mừng thọ hôm nay do một tay Ninh di nương xử lý, bố trí nhân thủ, tất nhiên đây cũng là ý đồ của bà ta!
Nhưng Tử Nhi lại không nói tiếng nào đã đi tiền viện, thật kỳ lạ!
“Phương ma ma, ngươi mau đi xem bây giờ Liễu Thanh đang giao du với ai!” Mộ Dung Tình đã lấy lại tinh thần, nói với Phương ma ma bằng giọng điệu bình tĩnh: “Nhớ đừng để bị phát hiện! Nhân tiện, đi tiền viện xem Tử Nhi và Bích Nhi đang hầu hạ vị khách nào? Sau khi điều tra rõ thì đến viện của lão phu nhân tìm ta!”
“Vâng! Lão nô đi xem đây!”
Phương ma ma vội vã rời đi, Ngọc Nhi lập tức hầu hạ Mộ Dung Tình thay quần áo.
“Lấy kiện váy dài Thủy Vân Sam ra đi!” Khi Ngọc Nhi cầm y phục ra, Mộ Dung Tình nhẹ giọng nói.
“Nhưng…”
“Nếu ta không đoán sai, ý của Liễu Thanh là lão phu nhân muốn nhân chuyện vui hôm nay có thêm hỉ sự, hỉ sự ấy không phải đến từ Tử Nhi, thì chính là đến từ Bích Nhi!”
Cẩm ma ma nhanh chóng lấy bộ Thủy Vân Sam từ trong tủ ra, cắt ngang lời của Ngọc Nhi, cũng coi như giải thích cho nàng ấy.
“Không tồi! Khả năng chuyện hỉ sự này đến từ Tử Nhi!”
Thấy bộ dáng cứng đờ của Ngọc Nhi, Mộ Dung Tình kiên nhẫn nói: “Ngọc Nhi, ta đã nói với em rất nhiều lần. Người có thể thiện lương, nhưng không thể ngu ngốc! Thiện lương, là nhân tính cho phép; ngu muội, là điều đáng buồn của con người!”
Ngọc Nhi vẫn không hiểu, Cẩm ma ma đã thay bộ Thủy Vân Sam cho Mộ Dung Tình: “Màu sắc chủ đạo của bộ Thủy Vân Sam này là màu tím, trải ra thì lại tưởng là vàng. Nhớ lại năm ấy lúc phu nhân mặc bộ y phục này, thật đúng là đã gây oanh động kinh thành!”
Sau khi mặc quần áo, Cẩm ma ma búi tóc cho Mộ Dung Tình. Dưới những ngón tay khéo léo, búi tóc Lưu Vân Kế tô điểm cho Thủy Vân Sam đã hoàn thành.
Nhìn vào trong gương, một mỹ nhân nền nã tự nhiên với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện ra. Mặc dù nàng trang điểm có vẻ kiều nhu vô song, nhưng bởi vì đôi mắt ấy mà tăng thêm vài phần khí chất và đoan trang.
“Bích Nhi làm cao, đương nhiên không muốn làm thông phòng không danh không phận gì cho lão gia! Tử Nhi luôn muốn gả cho gia đình bình thường làm chính thê thì càng không muốn thông phòng! Như vậy xem ra, e là Ninh di nương đã quyết tâm khiến lão gia lấy một trong hai người họ làm thông phòng để đả kích Đại tiểu thư! Hoặc là, trong hai người đó, có một người bán đứng tiểu thư, hợp tác cùng Ninh di nương, đạt được ích lợi mà mình muốn!”
Đỡ Mộ Dung Tình đứng lên, Cẩm ma ma đánh giá từ trên xuống dưới, miệng thì phân tích nhưng ánh mắt của bà lại lấp lánh vài giọt lệ.
Giống! Quá giống! Đại tiểu thư vốn lớn lên đã có năm phần giống với phu nhân, hiện tại lại ăn mặc như thế này, giống phu nhân đến tận bảy phần!
Nghĩ đến phu nhân, hai mắt của Cẩm ma ma rưng rưng! Nếu phu nhân không ra đi sớm thì sao những năm gần đây Đại tiểu thư phải vất vả như vậy chứ?
Chỉ sợ, tâm tư của Ninh di nương không chỉ có vậy!” Giọng nói lạnh lùng có chút lo lắng: “Đến viện của lão phu nhân trước xem thế nào, chỉ hy vọng hôm nay không phải là thời gian cuối cùng của hai em ấy!”
Nói xong, dưới sự vỗ về của Cẩm ma ma, Mộ Dung Tình bước ra khỏi phòng; nhưng Ngọc Nhi lại trợn tròn mắt sau khi nghe Mộ Dung Tình nói vậy, dường như không tin được chính nàng đã nói ra câu đó.
“Đại tiểu thư, người vừa mới người vừa mới…” Ngọc Nhi đuổi theo với vẻ mặt kinh hãi.
“Ngọc Nhi, ta nói lần cuối cùng với em!” Sau khi dừng bước, Mộ Dung Tình lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Nhi: “Nếu em vẫn ngu dốt như vậy, thì thật sự không thể ở lại bên cạnh ta! Em không chỉ sẽ hại ta, mà còn khiến mình gặp nguy hiểm đấy!”
Nói xong, Mộ Dung Tình liền bước đi.
Cẩm ma ma nhìn đôi mắt vô hồn của Ngọc Nhi, không khỏi lắc đầu.
Ngọc Nhi và Tử Nhi coi nhau như chị em, tâm tư cả hai đều tinh tế, nhưng từ trước đến giờ Ngọc Nhi vẫn không phản ứng nhanh nhẹn bằng Tử Nhi!
Sở dĩ Mộ Dung Tình cho Ngọc Nhi ở bên cạnh mình làm nha hoàn nhất đẳng là vì hai lý do, thứ nhất sự trung thành, thứ hai sự cẩn thận! Mộ Dung Tình nghĩ rằng, sự chậm chạp của Ngọc Nhi sẽ được cải thiện nhờ sự dẫn dắt của Tử Nhi!
Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, để một nha đầu ngu trung(*) như Ngọc Nhi ở bên cạnh, sợ sẽ hại người hại ta mất!
(*) Trung thành một cách mù quáng.