Rất hiển nhiên, Lục Diêu và Kars mới tiết đầu tiên đã làm ầm ĩ đến không mấy vui vẻ, tuy rằng tiếp theo Kars vẫn giảng bài như bình thường, nhưng vẫn có thể thấy rõ tâm trạng ông ta rất tồi tệ.
Hết giờ học, Brian bèn yếu ớt nói với Lục Diêu: "Diêu Diêu, xin lỗi, là tớ liên lụy cậu. Nếu không phải tớ hại cậu suýt chút nữa tới trễ, Kars sẽ không làm khó dễ cậu như vậy."
Lục Diêu nhìn Brian đang cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình, nhịn không được sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Chuyện này không liên quan tới cậu, không cần phải để trong lòng đâu."
Brian lắc đầu, vẫn bày vẻ mặt áy náy nhìn Lục Diêu.
Thực ra lời Lục Diêu nói là sự thật. Sở dĩ Kars nhắm vào y, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì tư chất phế vật mọi người đều biết của y. Thường thì giáo viên có thể dạy học ở trường quân sự Đệ Nhất Liên Bang đều sẽ có chút ít kiêu ngạo, cho nên loại phế vật như y có thể học tiết ông ta dạy, điều này khiến trong lòng Kars chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nên Kars mới có thể mượn cớ làm khó y.
"Được rồi, nếu cậu thấy áy náy thì mời tôi ăn cơm đi." Lục Diêu quả thực không chịu nổi Brian nhìn mình bằng ánh mắt này nữa, lên tiếng.
"Được được, tớ mời khách." Brian gật đầu liên tục, "Cậu muốn ăn gì cứ gọi tùy thích, đừng khách sáo."
Lúc Lục Diêu còn định nói gì nữa, một giọng nói chợt xen vào.
"Lục Diêu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nghich-tap-cua-cui-muc/2993385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.