Trong ký túc xá, Brian ôm Lục Diêu, nước mắt nước mũi tèm lem khóc hu hu nói: "Diêu Diêu, cậu kích động như vậy làm gì, tớ còn muốn làm bạn học 5 năm với cậu cơ mà. Duyên phận giữa chúng ta không nên chỉ ngắn ngủi 3 tháng được."
Lục Diêu nghe xong mặt đầy đường kẻ đen, y kéo Brian trên người mình xuống: "Yên tâm đi, tôi sẽ làm bạn học hết 5 năm với cậu."
Brian khoa trương lau nước mũi, gào to: "Lục Diêu, cậu không cần an ủi tớ đâu."
Tay trái Lục Diêu đỡ trán, y không muốn nói gì với tên ngu ngốc này nữa rồi, bởi vì mặc kệ y nói gì cũng đều vô dụng.
Ravey ngồi trên sô pha hình như không thể nghe thêm được nữa, cậu ta đứng dậy đi tới trước người Brian. Brian còn tưởng Ravey tới an ủi mình, thế là kéo Ravey tiếp tục gào khóc: "Em thật sự luyến tiếc Lục Diêu, hu hu hu."
Ravey mặt không thay đổi nhìn Brian, sau đó rất quyết đoán đập một phát lên gáy cậu ta, "Ngậm miệng."
Brian nổi giận: "Ravey, đừng tưởng rằng anh ra đời sớm hơn em mấy phút là có thể tùy tiện bắt nạt em nhé! Chọc em nổi giận thì sẽ cho anh biết tay đấy!"
Ravey vẫn là bộ mặt poker, "Anh chờ."
Brian: "..." Tại sao anh trai lại không nể mặt cậu ta thế chứ.
Sau đó Ravey nhìn về phía Lục Diêu, nói với y: "Cố lên."
Lục Diêu cũng đáp trả lại một nụ cười: "Cảm ơn."
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa phòng ký túc xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nghich-tap-cua-cui-muc/2993382/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.