Trong nhà hàng kiểu Âu, tiếng dương cầm thanh thoát dịu dàng tràn ngập tới mỗi góc phòng.
Chiếc đàn dương cầm được đặt trên bục cao, xung quanh là hoa tươi và nhữngngọn nến đủ sắc màu, ánh nến yếu ớt lay động càng làm tăng thêm vẻ rựcrỡ lấp lánh của nó. Trên mỗi bàn ăn được đặt một ngọn nến nhỏ xinh, ánhnến mong manh càng làm nổi lên khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lãng mạn màấm áp.
Khung cảnh như thế, bầu không khí như thế, rất đẹp đẽ,rất vui tươi phải không? Nhưng đương nhiên Tô Tiểu Mộc không nghĩ nhưthế. Cô nhìn chằm chằm vào thực đơn: “Không có ca cao nóng, cũng khôngcó pizza, thế bọn họ có món gì đây hả?”
Anh ba Tô Nhạc Trình cũng nói: “Đúng đấy, món bít tết rắc tiêu đen anh thích nhất cũng không có, bít tết của tôi ơi! Hu hu!”
Anh cả bên này cầm nĩa ăn cũng hạ giọng thì thầm: “Hiếm khi chú ba mời ăn cơm, thế mà gọi cái gì cũng không có.”
Trong bốn anh em chỉ còn có anh hai Tô Cẩm Trình vẫn bình tĩnh, nhìn mấyngười đang cãi cọ, anh chậm rãi uống ngụm cà phê rồi mới chỉ vào bà mối, nói: “Ca cao nóng, pizza, bít tết rắc tiêu đen, mấy thứ này trước khiem tới đều có hết.”
Bà mối nghe vậy thì giật mình, trừng mắt:“Liên quan…” Từ “đếch” sắp nhảy ra khỏi miệng thì bà mối liếc thấy Hạ Hà Tịch đang mím môi cười nhạt, nơi khóe mắt tràn đầy ý cười gian xảo. Cốgắng nuốt từ “đếch” vào bụng, bà mối chán nản nói: “Liên quan… gì tớiem? Không lẽ em đến thì nhà hàng này mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/142786/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.