Ngày mặt trời đỏ vừa qua, ngay giữa đêm hôm ấy, trời bắt đầu mưa dầm kéo dài suốt bốn ngày liên tiếp và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Con đường giữa hai vách đá của bộ lạc Kuriki đã thành con suối, nước tuôn từ đỉnh thác xuống đầm rồi tràn ra dọc hẻm núi, đổ ra ngoài cửa bộ lạc và trút xuống con dốc gần đó, nhập với những dòng nước khác trong rừng. Thời tiết thế này thì không thể đi đâu được, cho nên cả bộ lạc đều đóng cửa ở yên trong nhà, may mà trước đó chuẩn bị lễ tế dự trữ không ít thức ăn.
Lại một tiếng sói tru truyền đến từ trong rừng, là âm thanh của Gadnu, Moaa đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ hé cửa ra để nghe rõ hơn, bất giác hàng mày đều cau lại. Từ hôm mặt trời đỏ đến nay Gadnu vẫn chưa trở về, mà âm thanh đàn gadnim truyền đến ngày càng nôn nóng bất an, hơn nữa thỉnh thoảng cũng có tiếng dã thú khác truyền đến, rất xa, nhưng cũng đủ tạo ra cảm giác áp bách.
Quay đầu nhìn lại, tất cả thành viên trong nhà đang ngồi quanh bàn dài giữa phòng khách, hố lửa bên cạnh đang tí tách cháy. Mọi người đều im lặng nhìn Moaa, cho dù không hiểu ngôn ngữ động vật như hắn nhưng họ cũng nhận ra không khí ngoài rừng rất không bình thường.
"Bandankai và Gadnu vẫn luôn lặp lại tín hiệu uy hiếp, giống như có hung thú khác khiêu chiến chúng, nhưng lại vẫn không thật sự xâm nhập lãnh địa." Moaa nói.
"Sao Bandaikai và Gadnu không đánh ra? Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-luu-day/3377283/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.