Phan Phong Hạo thấy cậu không trả lời thực bực bội. Cậu chàng lập lại lần nữa
“Anh bật định vị lên”
Thanh Giang Ninh cảm thấy bản thân bị ra lệnh rất bực bội. Cậu chống nạnh.
“Tôi không có mạng, tôi mất trí rồi, bộ không hiểu hả ?!!”
Cuộc điện thoại kết thúc. Phan Phong Hạo nhìn màn hình điện thoại đen thui, hắn tức giận ném con mèo từ trên bàn xuống đất. Mèo con bị ném không nhẹ, có thể nghe ra một tiếng bịch, nó không đau lắm nhưng lại giật mình kêu oé lên một tiếng chói tai rồi chạy mất.
Chỉ thấy thanh niên alpha kia đứng dậy. Ánh mắt nhìn màn hình điện thoại thực u ám.
......
Thanh Giang Ninh nằm trên giường, bất giác ngủ lúc nào không hay. Được một lúc, cậu nghe thấy tiếng mở khoá phòng.
Thanh Giang Ninh mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu cứ tưởng Vương Ngạn trở về. Nhưng bất quá lại không đúng.
Khoá phòng cậu nhớ là khoá trên tay nắm, chỉ cần đặt chìa khoá vào rồi xoay thì liền có thể mở. Nhưng âm thanh bên ngoài không giống vậy, càng giống như có người dùng dụng cụ thô sơ mở ra hơn.
Cậu bước xuống giường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tay nắm. Bàn tay của cậu chộp lấy gạt tàn thuốc lá trên bàn. Nếu như tay nắm cửa mà lay động dù chỉ một chút thôi cậu liền đem cái gạt tàn đập lên đầu kẻ đó.
Chưa tới ba mươi giây sau, tay nắm cửa vặn mở. Thanh Giang Ninh xông ra, cậu nhắm chặt mắt, cầm gạt tàn quơ quào, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/3314674/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.