Thanh Giang Ninh trong lúc không biết phải làm gì thì đột nhiên nghĩ là một ý.
Cậu vừa mới đi chơi về mà, cậu đi đến tận nửa đêm cơ đó, đã vậy còn uống bia nữa chứ.
Mặc dù không nhiều. Nhưng......
Thói quen rung chân của Đồng Dụ đã làm đổ một li bia lên người cậu, bây giờ nói cậu đã say quên trời đất ai cũng tin.
Cảm ơn mày Đồng Dụ.
À không, cảm ơn bệnh run chân của mày.
Cậu không nghĩ nữa mà nhào lên giường Vương Ngạn, tiếp gọn lấy cái chăn đắp lên người.
Cậu thấy Vương Ngạn nhìn cậu hơi ngẩn ra, sau đó vươn tay nắm lấy chăn, cậu bây giờ cũng hơi lạnh đi, không muốn mất đi nguồn nhiệt này lên giật lại, bàn tay kia nắm lấy eo cậu.
Ô kê mấy !!!!
Cậu quyết định sẽ giả như say thật luôn.
Thanh Giang Ninh lẩm nhẩm mấy tiếng rồi kéo hắn tới, vòng tay cậu không lớn nhưng cũng đủ để ôm lấy phân nửa người của hắn vào lòng.
Cả người Vương Ngạn chắc là đa được ủ ấm từ trong chăn, ôm vào người, nguồn nhiệt ấy cũng đi theo da thịt mà truyền sang người cậu, ấm áp lạ thường.
“Thanh Giang Ninh.....” Hắn chậm rãi gọi.
Thanh Giang Ninh nghe được tiếng này, tim giật nảy lên.
Bị phát hiện rồi ?
Má, diễn tốt vậy mà trời !!!
Vương Ngạn nói thật thì cũng không ghét cậu, mà nói thích thì cũng không thích lắm, nhưng bây giờ hắn nằm trong lồng ngực đối phương, bỗng nhiên muốn tìm kiếm hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732504/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.