Đứng giữa phòng tắm. Vương Ngạn buông cậu ra. Thanh Giang Ninh lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất. Dù cách không xa nhưng Mông và lưng cậu vẫn cảm thấy hơi ê ẩm.
Vương Ngạn lại xem như chưa hề thấy bất cứ sự đau đớn hay lên án trong mắt cậu. Hắn tự nhiên như không treo bộ đồ ngủ lên giá treo quần áo, bây giờ mới thấy rõ trên chiếc quần kia có cả một cái đuôi thỏ nhỏ nhỏ như cục bông. Đầu óc hắn vốn dĩ rất thông minh, bây giờ còn nhảy số rất nhanh nữa. Suy nghĩ bỗng hiện lên hình ảnh “Hạng hai” đang mặc đồ ngủ có cái đuôi kia.
Vương Ngạn thấy hơi khô nóng trong cuống họng, tin tức tố alpha từ nảy đến giờ không ngừng rỉ ra, bây giờ đã bao lấy toàn bộ người dưới đất. Nhìn cậu được bao bọc toàn bộ bởi tin tức tố hương ngô của hắn, cổ họng bỗng khàn đi mất một tông
“Tắm đi”
Nói xong hai chữ hắn liền bước ra khỏi cửa, uống một cốc nước lạnh rồi leo lên giường ngủ.
Thanh Giang Ninh cảm thấy cơ thể nóng bừng bí bách vô cùng, cổ ngứa ngáy không chịu được, nhưng bây giờ cậu không có thời gian quan tâm đến nó, thứ cậu quan tâm bây giờ là bộ đồ ngủ “thỏ” của mình thôi.
Cái này là em gái của dì mua cho cậu, con bé trước lúc ra nước ngoài thì đột nhiên nổi hứng gửi cho cậu bộ đồ này, vốn dĩ cậu định là sẽ quăng phắn đi rồi nhưng không biết sao vẫn để lại đến giờ nữa.
Nhưng.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732502/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.