Thanh Giang Ninh châu vào nhà vệ rút một hơi chín mười miếng giấy đa năng, cậu cận thận lau cho hắn. Khăn giấy có mùi bạc hà nhẹ nhàng, Vương Ngạn cũng nằm yên cho cậu muốn làm gì thì làm.
Máu trên mặt từ từ bị lau hết, nước mắt trong hàng mi cũng trôi theo khi khăn lướt qua mắt, tầm nhìn của Vương Ngạn trở nên rõ ràng hơn.
Thanh Giang Ninh vẫn để tóc như cũ, không thấy được mắt, chỉ thấy được hai cánh môi đỏ Hồng thi thoảng lại đóng vào mở ra, còn lấp loáng thấy được đầu lưỡi đo đỏ.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cậu, đến mức quên mất cơn lạnh và chóng mặt của mình, dường như đứng trước người này khiến tâm trạng, thể chất của hắn rất tốt, quên luôn mọi thứ mà chỉ tập trung vào một người.
Cảm giác này hắn đã từng có trước đây, chỉ là hắn đang cố gắng phủ nhận nó.
Tin tức tố mùi ngô chậm rãi phủ lấy thân người trước mặt như muốn chiếm đoạt nó làm của riêng. Hắn lợi dụng việc cậu là beta không ngửi được tin tức tố nên mới bạo loạn như vậy.
Cậu cảm thấy cả người run run, đột nhiên phát lạnh một cái, cảm giác khó chịu kia lại đến khiến cả người cậu hơi khô nóng.
“Giỏi quá, nhỉ ?” Cậu hỏi Vương Ngạn.
“Ừ” Hắn đáp, nhìn người trước mặt thấm đẫm tin tức tố của mình, hắn càng cảm thấy thỏa mãn hơn.
Thanh Giang Ninh trước đây rất thường hay bệnh, nhất là sốt, mẹ cậu và cha dượng..... cậu không muốn làm phiền thế giới riêng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732493/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.