Thanh Giang Ninh giật nảy mình, cậu bấu lấy lưng Vương Ngạn không cho hắn tách ra.
Vương Ngạn bị hành động này của cậu làm cho giật mình theo, cấp tốc muốn xem cậu bị làm sao nhưng người ôm quá chặt, hắn không muốn dùng sức đẩy cậu ra, sợ làm người bị thương.
“Không muốn ! Tôi không muốn đợi, phải nói bây giờ”
Thanh Giang Ninh ghé vào tai hắn, cố hết sức rống giọng.
“Tôi thích cậu, cũng thích cậu !!!!”
Vương Ngạn hết hồn, hắn lấy tay bịt lại miệng cậu, sợ bảo vệ nghe thấy. Nhưng nội sợ này chỉ tồn tại được một giây đã biến mất.
Hắn hung hăng ôm người, hôn người, chỉ hận không thể hoà tan đối phương vào lồng ngực mình.
Cảm xúc ấm áp sinh ra khi hai cá thể dán vào nhau như khiến hắn nghiện, bàn tay vàng ghì chặt cậu hơn, có chút mềm mại lại có chút cố chấp.
Khoảng không yên lặng. Thanh Giang Ninh cảm thấy như đã bị vòng tay hắn bóp nát rồi.
“Vương Ngạn, đau....”
Giọng cậu rót vào tai sao có vẻ nỉ non khó nhận ra, nhưng hắn lại nhận ra. Rất dễ nghe, còn khiến hắn thỏa mãn nhu cầu muốn được ôm hôn của mình.
Thế là cả buổi tối cậu phải chịu dày vò liên tục đến mức sáng sớm còn thức trễ.
Vành mắt của cậu hơi đen, cả con ngươi long lanh ánh nước trông có vẻ rất buồn ngủ và mệt mỏi.
Còn hắn, kẻ cầm thú, cả gương mặt lại phản phất sự vui vẻ, cái đuôi vô hình sau lưng đang vẫy như chong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732462/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.