Tôi nhìn cô ta, một người phụ nữ có làn da rất trắng, dáng người thanh mảnh, từ đầu đến chân đều mặc đồ hiệu. Tất nhiên tôi cũng chẳng thể từ chối mà gật đầu đáp:
– Mời cô vào trong.
Cô ta đặt giỏ quà trên bàn, sau đó đi đến chỗ Hiếu nở nụ cười thật tươi, hỏi han con vài câu rất nhẹ nhàng. Sau đó cô ta quay sang hỏi tôi:
– Cháu bao giờ thì được xuất viện hả chị?
– Bác sĩ khám sáng nay có nói chắc tầm 2-3 ngày nữa thôi.
– Dạ vâng, vậy thì mừng quá chị ạ.
– Ừm.
– Mấy lần anh Hoàng có rủ em tới thăm con cùng anh ấy nhưng vì bận nên toàn để anh ấy đến một mình. Hôm nay đến đây thấy Hiếu khoẻ như vậy em cũng yên tâm hẳn.
Thực ra Hiếu nhà tôi tuy chỉ là đứa trẻ lên ba nhưng con đã nhận thức rất tốt rồi, rất hiểu những lời nói người lớn nói. Mấy ngày nay con thường xuyên được ở bên bố, tôi thấy con đặt rất nhiều tình yêu thương dành cho bố. Mà giờ phút này cô ta cứ mở miệng một câu là anh Hoàng, hai câu anh Hoàng, tôi sợ con biết chuyện sẽ buồn, nhất là khi con lại đang bệnh thế này. Tôi trả lời qua loa cho nhanh chóng kết thúc câu chuyện:
-Cảm ơn cô.
Tôi cứ nghĩ đối với thái độ thờ ơ của tôi thì cô ta sẽ biết điểm dừng, ai ngờ cô ta vẫn nói tiếp:
– Dạ vâng. Thực ra anh Hoàng bảo anh ấy cũng không muốn còn liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150570/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.