Câu nói của Hoàng suýt chút nữa làm tôi sặc nước miếng mà c.h.ế.t. Tôi lườm anh một cái dài rồi bảo:
– Anh thần kinh vừa thôi. Nói câu nào cũng như mất hết liêm sỉ.
Hoàng vẫn mặt dày nói tiếp:
– Người ta bảo thiếu cái gì thì nghĩ về cái đó nhiều. Ơ thế không phải à?
Tôi phải thừa nhận 3 năm trước hay 3 năm sau thì tôi vẫn luôn thua anh trong khoản này, cuối cùng vì không cãi lại được nên tôi tức quá hoá giận không thèm trả lời anh ta nữa, xoay người quay mặt vào tường nhắm mắt ngủ tiếp. Thế nhưng suốt từ lúc đó cho đến buổi sáng thì tôi không tài nào ngủ say được nữa, giấc ngủ chập chờn và hay bị giật mình.
5 giờ sáng tôi mệt mỏi ngồi dậy rồi đi vào nhà vệ sinh, tát nước xối xả vào mặt cho tỉnh táo, sau đó đi đến gần phòng hồi sức ngồi chờ. Lúc này tôi không thấy Hoàng đâu cả, tôi nghĩ bụng chắc là anh ta cũng ra về rồi. Đang ngồi chờ đợi thì cánh cửa phòng hồi sức mở ra, tiếng lạch cạch vang lên, Hiếu nằm trên giường được các cô y tá đẩy ra. Tôi vội vàng đứng dậy chạy về phía con, một vị bác sĩ dặn:
– Bệnh nhân được về phòng, sức khỏe đã ổn nhưng mẹ nhớ sát trùng sạch sẽ mới được vào thăm con nhé. Thuốc sắp hết tác dụng, bé sẽ quấy khóc nên mẹ càng phải lưu ý để trấn an tinh thần con.
– Dạ vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ nhiều. Mà bác sĩ cho em hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150569/chuong-30.html