Tôi ngồi đó, thân thể đã sớm trở lên mềm nhũn dựa vào ghế, cả người như bị ai đó rút sạch khí lực, một chút cũng không còn. Phải khó khăn lắm tôi mới điều chỉnh lại tâm trạng cho ổn hơn một chút, sau đó run run đặt bút ký tên mình với những nét chữ nguyệch ngoạc trên tờ đơn ly hôn. Còn bản hợp đồng kia, tôi dứt khoát xé toạc ra trước mặt cô ta. Trúc thấy vậy thì trợn tròn hai mắt kinh ngạc bảo tôi:
– Chị làm cái gì vậy? Chị điên rồi à, sao lại xé nó?
Tôi nhìn cô ta, tức giận bảo:
– Ngậm cái mõm lại, cô không có quyền lên tiếng với tôi.
Nói xong tôi mặc kệ cô ta mà cầm túi xách đứng dậy, trước khi rời đi tôi vẫn không quên bảo:
– Đơn ly hôn tôi đã ký. Nhờ chuyển giùm.
Dứt lời thì tôi liền bước đi, cô ta đứng phía sau nói nhiều lắm nhưng giờ phút này tôi thực sự không có tâm trí nào mà để ý tới cô ta, càng không có sức để đứng đó tranh cãi. Mạnh mẽ đến giờ phút này tôi đã cố gắng lắm rồi….cố gắng lắm rồi!!!
Tôi bước ra khỏi quán cafe, một luồng gió lạnh thổi đến như muốn cuốn bay cả thân thể tôi vậy. Hôm nay miền Bắc đón đợt không khí lạnh đầu tiên, cả thành phố chìm trong giá lạnh của những ngày cuối thu. Lá trên cây bị gió thổi rụng xuống, chỉ còn lại một con đường toàn cành lá xác xơ. Theo hàng đường dài dằng dặc, tôi lái xe đi thẳng về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150561/chuong-22.html