Câu nói “ tôi đồng ý, tôi thành toàn cho cô” vốn dĩ là câu nói tôi luôn mong chờ, nhưng ở trong giây phút này đây tôi lại cảm giác chính câu nói này như một chiếc dao vô tình cứa nát trái tim tôi ra thành trăm ngàn mảnh. Thế giới của tôi dường như cũng chết lặng ở thời khắc đó. Tôi ngước mắt nhìn anh, là do tôi quá đau lòng nên nhìn cái gì cũng cảm thấy đau lòng giống mình hay sao mà tôi thấy đáy mắt anh hằn lên tia đau đớn. Tôi sợ bản thân mình đang rơi vào ảo tưởng nên nhanh chóng đưa mắt nhìn đi hướng khác, cười gượng đáp:
– Cảm ơn anh, cuối cùng đã chịu giải thoát cho tôi, cho tôi được sống đúng với cuộc đời mình muốn. Nếu cả hai đã quyết định ly hôn rồi thì tôi nghĩ mình cũng không nên ở lại đây nữa. Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà bố mẹ mình. Còn đơn ly hôn, anh cứ viết rồi gửi cho tôi là được.
Hoàng vẫn nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt không rời như sao trên trời, nhưng trăng dưới nước. Cuối cùng anh lạnh lùng trả lời:
– Tuỳ cô!
Nói xong anh đứng dậy bước đi ra ngoài, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng ấy, vẫn những bước đi cao ngạo ấy cho tới khi khuất hẳn vào màn đêm lạnh lẽo. Còn tôi cứ thẫn thờ ngồi đó, mở to mắt nhìn theo bóng dáng anh tới khi khuất hẳn.
Khi anh đi khuất tôi cũng đứng dậy, lững thững đi lên phòng rồi đóng sập cửa lại. Tôi liếc mắt nhìn quanh căn phòng một lượt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150560/chuong-21.html