Tôi nhìn Hoàng, hai mắt tròn xoe kinh ngạc dường như nghĩ mình vừa nghe nhầm nên hỏi lại:
– Anh vừa nói gì? Tôi đánh cô ta tới thâm tím mặt mày?
– Cô cứ làm như mình đang oan ức lắm ấy nhỉ?
Thì tôi đúng là đang oan ức thật mà, có điều ngàn vạn lần tôi cũng không thể ngờ rằng tài đặt điều cho người khác của cô ta đã đến mức thượng thừa như này. Ngày trước tôi còn cảm thán chồng mình cũng có mắt nhìn người, dù tôi có thua thì cũng thua một cách oanh liệt. Còn bây giờ tôi thấy thua loại người như cô ta đúng là một sỉ nhục lớn nhất đời. Tôi ấm ức nói:
– Tình nhân của anh cũng thật biết cách để cho anh thương hại.
– Cô nói vậy là ý gì?
– Nếu như tôi nói là cô ta đặt điều vu oan cho tôi, anh có tin không?
Hoàng nhướng mắt, sau đó anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, anh không nói gì cả. Một lúc sau vẫn không thấy anh trả lời, tôi tự biết câu trả lời của anh là gì rồi, im lặng chứng tỏ anh không tin tôi, vì nếu tin tôi anh đã không về nhà tức giận tra khảo tôi thế này. Tôi bật cười nhìn Hoàng, cũng đúng thôi, người anh ta yêu thì tất nhiên anh ta phải tin chứ. Thấy tôi cười, Hoàng liền cau mày nói lớn:
– Cô thần…
Không đợi anh ta nói hết câu tôi liền ngắt lời:
– Cô thần kinh à đúng không? Phải, tôi đang thần kinh đấy. Anh nói lại với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150553/chuong-14.html