Cô ta nói:
– Anh đừng đi, ở lại đây với em một lát đã, em thực sự rất sợ.
Hoàng cúi xuống nhìn cô ta, một tay chủ động gỡ bỏ cánh tay của cô ta đang ôm chặt lấy eo mình, anh nhẹ nhàng đáp:
– Anh ra ngoài lấy thuốc cho em.
– Không, em muốn anh ở lại đây cùng em lúc này. Em rất sợ phải ở một mình.
– Yên tâm, anh lấy thuốc xong sẽ quay lại luôn.
– Ngày trước anh từng nói thế nào, rồi anh cũng lấy chị ta đó thôi. Tại sao anh không yêu chị ta mà lại lấy chị ta vậy?
Khoảnh khắc ấy hai chân tôi bất giác như chẳng còn sức sống, mềm nhũn cả ra. Rõ ràng tôi rất muốn biết lý do thật sự nhưng giờ phút này lại chẳng đủ can đảm để nghe cho rõ. Tôi lùi lại phía sau vài bước, thà khuất mắt trông coi chứ không thể nào chịu đựng được cảnh nhìn hai người trao nhau tình ý, đặc biệt là trong lúc bố tôi mới trải qua cơn phẫu thuật quan trọng, còn đang ở chung một dải đất với anh, càng nghĩ tôi càng tủi thân biết mấy. Cuối cùng tôi xoay người chậm rãi bước đi, lồng ngực nhói lên từng cơn đau đớn như đang bị ai đó bóp chặt lại. Tôi sợ mẹ sẽ nhìn ra tâm trạng khác thường của mình nên quyết định rẽ hướng đi về phía khuôn viên bệnh viện ngồi cho đến khi ổn định lại tâm trạng mới thôi. Tôi tự hỏi, tại sao càng lúc tôi lại càng cảm thấy đau như này? Có phải tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150552/chuong-13.html