Cái chuyện tôi ngân ngấn nước mắt vốn dĩ chẳng liên quan đến chồng mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh rũ bỏ được vẻ lạnh lùng thường ngày, sẵn đà tôi diễn một chút xem phản ứng của anh thế nào:
– Anh đấy, sao lúc nào anh cũng cáu gắt với tôi vậy?
Chồng tôi thấy tôi nói thế, anh tròn xoe mắt nhìn tôi như kiểu không thể tin nổi người đang đứng trước mặt anh là tôi. Anh nhíu mày khó hiểu hỏi:
– Hôm nay cô ăn nhầm cái thứ chết tiệt gì vậy?
– Tôi ngồi cùng bàn ăn với anh đấy. Chỉ là tôi đang thể hiện cảm xúc thật của mình thôi. Dù sao tôi cũng là con gái, tôi cũng muốn nhẹ nhàng chứ bộ.
– Thần kinh!!!
Cái gã đàn ông chết tiệt này, xem ra “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” dù tôi có thế nào đi nữa thì anh ta vẫn trước sau một thái độ vậy thôi. Tôi ấm ức không thèm nói nữa, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hai bên đường, nhìn những rặng cây rồi cuối cùng lại dừng lại trên khuôn mặt Hoàng. Trong giây lát tôi thấy khoé môi anh khẽ ánh lên nụ cười, tôi không biết nụ cười ấy có ý gì nhưng cũng có thể rất ít khi được thấy anh cười nên bất chợt tôi nhận ra khi anh cười rực rỡ hơn cả nắng ban mai.
Bảo sao đã từng có người nói với tôi rằng “ Được chung chăn gối với anh là một điều hạnh phúc”.
*******
Sáng hôm sau khi tôi vừa tới công ty thì Thịnh đã gọi tôi vào phòng nói chuyện, anh bảo:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150546/chuong-7.html