Bởi vì đuối lý, những người khác cho dù muốn cũng không thể nói thêm gì về chuyện tiền thưởng. Mà thật ra do một lần bị Mẫn đè gãy hoa, nên Quế Anh đã bỏ ra thêm một ít để mua bù vào, tính qua tính lại chẳng dư được mấy đồng từ tiền thưởng. Bây giờ bắt cô đưa hết ra thì chẳng khác gì bóc lột.
Có người khó chịu, nhưng cũng nhiều người hiểu được đây là công sức riêng của cô. Họ lên tiếng chúc mừng, chỉ là không khí ở lớp học vẫn có gì đó kỳ quặc, ngượng ngùng.
Hoàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quế Anh, cô chống cằm nhìn cậu, đột nhiên nghe cậu nói:
“Mày lạ thật đấy.”
“Lạ cái gì cơ?” Quế Anh hỏi.
Chân mày Hoàng hơi nhíu lại, cậu nhìn sâu vào trong mắt của cô rồi hỏi:
“Mày nói mày học cắm hoa từ bao giờ cơ? Tao ở cạnh nhà mày, cho dù không biết nhiều về vấn đề riêng tư của mày thì cũng phải biết sơ sơ mày là người thế nào. Nhưng mà, tao cảm giác mày khác lạ lắm, giống như không phải Tú mà tao biết.”
Thình thịch.
Trái tim Quế Anh nhảy lên, tiếng ồn ào trong lớp cũng không che giấu được tiếng tim cô vang dội, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, sợ sệt nhìn Hoàng. Nếu cậu đã nghi ngờ, vậy có phải cô nên nói cho cậu biết không? Lần này cậu sẽ tin chứ?
Quế Anh đưa tay ra, nắm chặt lấy những ngón tay thon dài của Hoàng rồi siết mạnh. Cô mím chặt môi nhìn cậu, nghẹn ngào:
“Mày…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772792/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.