Đối mặt với việc làm một cô gái khóc, Hoàng cực kỳ khó xử, cậu đỡ trán nói:
“Thôi được rồi, tôi xin lỗi mà, đừng có khóc nữa.”
Cậu có làm gì đâu chứ, tự nhiên cô ta lại mít ướt làm ai đi ngang qua nhìn cũng cho rằng cậu đang ức hiếp con gái nhà lành. Người vừa bị ức hiếp là cậu mà!
Quế Anh lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, hốc mắt truyền tới cảm giác nóng bừng và đau rát. Cô khóc một lúc lâu mới dừng lại được, sau đó từ trong túi xách lấy ra một túi khăn giấy nhỏ và lau mặt.
Hoàng ngồi dạng chân bên cạnh, hai khuỷu tay đặt trên đùi, cúi đầu bất lực.
Không hiểu sao trong tim lại xuất hiện cảm giác đau nhức dữ dội, Quế Anh đập đập tay vào ngực để giảm bớt sự căng tức, vừa hít hít mũi vừa nói:
“Tự, tự nhiên mắng người ta… Nói cậu là boy độc miệng còn chối nữa… Hu hu…”
Quế Anh lại có xu hướng sắp khóc đến nơi, Hoàng cầm lấy hộp sữa chua đẩy sang chỗ cô, nói:
“Ăn đi rồi đừng khóc nữa, khổ lắm. Tôi lỡ miệng, xin lỗi.”
Cái thái độ xin lỗi cho có và kiểu “tôi xin lỗi được chưa” này chẳng có thành ý quái gì, nhưng mà Quế Anh cũng không tiện làm ầm thêm, cô khịt mũi một cái rồi cố gắng nín khóc. Trước giờ chỉ có cô hung dữ chửi mắng người ta, bây giờ thì bị một tên con trai quát đến nỗi khóc nhè, mất mặt chết đi được.
Hai người ngồi hóng gió trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-giam-can-cua-mum-mim/2772757/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.